Chương 168
DeYun
Tần Thái đang nói chuyện với Nguyệt Hiện, bỗng thấy cô ấy ngây người nên vỗ nhẹ vào vai: "Làm sao vậy?"
Nguyệt Hiện cười cười miễn cưỡng, đột nhiên chỉ vào vết màu trên váy Tần Thái: "Đây là gì thế?"
Tần Thái kéo làn váy lên nhìn, cười nhẹ như không có chuyện gì: "Chắc là dính ở chỗ nào rồi."
Nguyệt Hiện ngước mắt nhìn cô, hỏi: "Tần Thái, có phải hôm qua cô ở cùng Bạch Cập không?"
Tần Thái vẫn giữ gương mặt tươi cười đó: "Không có đâu, sư thúc bận rộn lắm, có thời gian rảnh liền tìm cô sao có thể ở cạnh tôi được chứ?"
Nguyệt Hiện ừ một tiếng không nói nữa. Dường như cô ấy đã tin.
"Sao thế?" Tần Thái hỏi lại, Nguyệt Hiện lắc đầu, nhưng lại nói ra suy đoán của mình: "Tôi cảm thấy anh ấy thay đổi, những người bên cạnh cũng khác. Trước kia anh ấy không có nhiều bí mật như thế, còn những người xung quanh cũng rất hòa nhã."
Tần Thái biết Nguyệt Hiện vẫn còn canh cánh chuyện với Nhị phu nhân hôm đó, càng thêm dịu dàng vỗ vỗ bàn tay cô ấy: "Ai cũng sẽ thay đổi mà."
Gương mặt Nguyệt Hiện lộ vẻ mất mát: "Anh ấy chẳng cho tôi đi đâu cả, tôi biết là vì quan tâm, nhưng tôi rất sợ cái cảm giác chuyện gì cũng không biết, nhìn ai cũng không quen như thế này lắm. Tôi thật sự hâm mộ cô, muốn đi đâu cũng được."
Tần Thái cười đến thất thanh: "Được rồi được rồi, chim quý bị nhốt trong lồng son, đây là định nói ra cho tôi ghen tị hay sao??"
Nguyệt Hiện lắc đầu: "Cô thật sự không hiểu."
Sắp đến tiệm cơm Tây rồi, Tần Thái không hỏi thêm nữa, cô giao chìa khóa xe cho bảo vệ rồi nắm tay Nguyệt Hiện đi vào. Vừa tới cửa cô đã thấy Bạch Hà. Bạch Hà đang vẫy tay về phía cô, bỗng dưng thấy Nguyệt Hiện bên cạnh thì hoàn toàn bất ngờ. Tần Thái cười cười lôi kéo Nguyệt Hiện đi vào, ánh mắt của các phục vụ cứ quét tới.
Nguyệt Hiện cũng thấy Bạch Hà, nhưng cô ấy có vẻ tự nhiên hơn. Ba người ngồi chung một bàn, Bạch Hà xoa đầu Tần Thái, giọng nói mang vẻ trách: "Sao đưa Nguyệt Hiện đến cũng không nói cho tôi biết?"
Tần Thái cầm lấy thực đơn từ nhân viên phục vụ, chọn vài món theo sở thích của Nguyệt Hiện. Cô ấy ngạc nhiên: "Tiểu Tần, sao cô lại biết khẩu vị của tôi?"
Đầu Tần Thái chẳng nâng lên, trả lời: "Lúc tôi giúp cô bảo dưỡng nhan sắc, đã dùng thân thể cô ăn uống vài lần."
Nguyệt Hiện cười nhẹ, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó nhưng ngại có Bạch Hà, không dám hỏi. So ra thì, đề tài nói chuyện của Nguyệt Hiện và Bạch Hà rất nhiều, hai người nói từ cây táo cổ thụ cạnh nhà Nguyệt Hiện đến chú chó Nguyệt Hiện nuôi.
Tình huống bạn cũ cùng nhau ôn chuyện thế này, người khác không chen vào được. Cũng may Tần Thái không muốn xen ngang, cô chăm chú ăn món bò bít tết của mình, đột nhiên điện thoại reo chuông. Tần Thái ngạc nhiên, còn hơn mười phút nữa mới tới lúc cô bảo Đàm Tiếu gọi điện mà.
Cô bắt máy, là Bạch Cập gọi.
"Cô đang ở đâu?" Bạch Cập hỏi, Nguyệt Hiện đưa mắt nhìn sang, dù chỉ qua điện thoại nhưng giọng nói của hắn rất quen thuộc với cô ấy. Tần Thái cười cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Bạch Cập nói rất dứt khoát: "Trở về văn phòng."
Thế là cô đành tạm biệt với Bạch Hà và Nguyệt Hiện: "Bên văn phòng có việc, tôi phải về trước. Lát nữa sư phụ đưa Nguyệt Hiện về nhà giúp tôi nhé."
Nguyệt Hiện cảm thấy kì lạ, cố ý hỏi: "Là ai gọi thế?"
Tần Thái cười nhợt nhạt: "Là trợ lý của tôi, đi trước nhé."
Bạch Hà nghĩ tới, hôm nay vốn là đi ăn với đồ đệ của mình, nhưng lại chỉ nói chuyện với Nguyệt Hiện mà quên mất Tần Thái, anh có chút áy náy: "Khi nào xong việc, sư phụ đến đón được không?"
Tần Thái cười: "Sư phụ muốn tôi chết à, anh có rảnh thì đưa Nguyệt Hiện đến mấy chỗ ngày trước đi, đỡ cho cô ấy cảm thấy nhàm chán."
Bạch Hà lại rất nghiêm túc: "Đồ ngốc, đương nhiên sư phụ cô có cách khiến bọn họ không phát hiện được."
Tần Thái cảm thấy không công bằng: "Thế thì sao trước đây sư phụ không đến tìm tôi? Sư phụ quá bất công."
Nguyệt Hiện cười rộ lên, Bạch Hà biết tính tình như con nít của Tần Thái, cũng chỉ mắng: "Đó là bởi vì sợ cô quá nhớ nhà thôi, cô phải tự trưởng thành chứ."
Tần Thái cầm túi xách đi thẳng ra ngoài, lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi đây muốn phản bội sư môn."
Bạch Hà và Nguyệt Hiện đều cười to.
Trở về văn phòng, Bạch Cập ngồi trước máy tính của Tần Thái. Trợ lý Lâm Băng Băng đã về rồi, cô khóa trái cửa rồi kéo ghế ngồi cạnh hắn. Bạch Cập có ý bảo cô nhìn màn hình, nói: "Nơi này có ba nhiệm vụ loại án tử, cô xem muốn làm cái nào."
Tần Thái chẳng hề để ý: "Tôi làm hết."
Bạch Cập đặt tay lên đầu cô: "Tham lam như vậy làm gì?"
Tần Thái nhìn qua phí làm việc một lần, cảm thấy hài lòng: "Tôi đang cần tiền, tầng hầm ở Thiên Lư Loan thật sự quá tốn, giống như cái máy ăn tiền vậy. Kiếm nhiều bao nhiêu cũng không đủ đắp vào."
Bạch Cập nhấn gửi toàn bộ ba email cho cô, lát sau hòm thư của cô đã có thông báo. Tần Thái mở ra nhấn in tư liệu, bỗng nhiên hỏi: "Bây giờ muốn sao?"
Bạch Cập không hiểu cô nói gì, Tần Thái chỉ chỉ vào phòng nghỉ phía sau: "Bên trong có giường?"
Bạch Cập có chút không biết nên khóc hay nên cười: "Đừng có suy nghĩ lung tung, bên Nhị gia đã xong, cô đã chuẩn bị tinh thần chưa?"
Đương nhiên Tần Thái là người thông minh, lập tức hiểu lời này có ý gì. Cô phấn chấn ngẩng mặt hỏi: "Nhị gia muốn dùng tôi sao?"
Lời này có chút kì quái, tự cô cũng phát hiện. Bạch Cập bình thản: "Trước tiên hoàn thành nhiệm vụ đã."
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, Tần Thái phát ngốc nhìn mấy tờ giấy chạy ra khỏi máy in. Rốt cuộc, thời điểm bản thân hữu dụng đến rồi sao?
Những yêu cầu kia chuẩn bị cho cô, hẳn lần này sẽ có trận gió tanh mưa máu. Trong lòng có chút nhảy nhót vui sướng, cũng có cả khẩn trương lo lắng. Thời khắc này cô đợi đã lâu, nếu hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp, chắc chắn có thể tiếp cận được với trung tâm của tổ chức Nhân Gian. Chỉ cần phối hợp với Bạch Hà, Trật Tự có thể một lưới hốt sạch.
Chờ đến lúc đó, Nhân Gian không còn tồn tại, Trật Tự cũng không còn liên quan gì đến cô. Các lập trường đối địch không còn, cô có thể trả lại dị mắt cho Bạch Hà, còn bản thân buông tay tất cả, làm những gì mà cô muốn.
Tang Cốt Nê có thể đi tìm sư phụ Cát Huyền của nó, tiếp tục tu hành. Nếu Sa Ưng và Đàm Tiếu đồng ý, bọn họ sẽ cùng ở với nhau như cũ. Rảnh rỗi thì đến chỗ Bạch Hà và Nguyệt Hiện ăn cơm ké. Thậm chí....cô có thể gặp lại Lữ Lương Bạc.
Cuộc sống êm đềm như dòng suối mùa xuân cuốn tan băng tuyết,