Chương 169
DeYun
Sáng ngày hôm sau, Tần Thái đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cô chôn mặt vào lồng ngực lớn, lẩm bẩm: "Sa Ưng, mau tắt điện thoại đi."
Bạch Cập nắm lấy cằm cô nhấc lên hung dữ, Tần Thái đập lên tay hắn, chỉ lát sau cô liền mở to mắt. Giờ mới nhớ ra tối qua không về nhà, người nằm bên cạnh là Bạch Cập.
Bạch Cập hừ lạnh, tối qua Tần Thái nhiệt tình khiến hắn mẫn cảm hơn trước rất nhiều. Đương nhiên hắn biết cảm giác này thật sự quá nghiện, biết thì biết, vẫn cứ lăn lộn với cô.
Hai người quần nhau một đêm, không nhớ rõ bao nhiêu lần, đến hắn cũng cảm thấy mệt mỏi. Bây giờ nghe Tần Thái gọi tên người khác, hắn không khó chịu mới lạ.
Tần Thái thành thật lấy điện thoại trên tủ đầu giường đưa tới. Bạch Cập nhìn tên hiển thị trên màn hình, Tần Thái liếc mắt một cái, là Lê Minh Uyên. Hắn chỉ đơn giản trao đổi hai câu, cô nghe được loáng thoáng Lê Minh Uyên nhắc đến yến...phi? Yến cái gì phi?
Cô dựa vào gần hơn, Bạch Cập thuận miệng phân phó: "Bắt về đi." Rồi cúp điện thoại.
Cơ thể cô đang mệt rã rời, chỉ muốn ngủ. Bạch Cập dịu dàng hơn rất nhiều: "Dậy chưa? Sáng nay ăn gì, tôi cho người mua về?"
Lông tơ Tần Thái dựng đứng cả lên, hôm nay hắn uống lộn thuốc à.
Bạch Cập xuống giường tắm rửa, nhân viên phục vụ đưa tới hai bộ quần áo sạch cho hắn và Tần Thái. Thay xong, thấy Tần Thái vẫn còn ngồi xếp bằng trên giường, chỉ mặc bộ áo ngủ mỏng tanh, suối tóc vén một bên vai. Đôi mắt ngập nước mơ màng nhìn hắn, Bạch Cập thở dài: "Ngủ tiếp đi."
Hắn mở cửa đi ra ngoài, lúc này đã là 11 giờ rưỡi, chắc hẳn Nguyệt Hiện đã về nhà nên không cần cầm chân hắn nữa. Nhưng mà lúc nãy là yến cái gì phi nhỉ, không phải là Yến Tiểu Phi đấy chứ?
Cô lập tức nhập định, đầu tiên là xem xét Lê Minh Uyên. Trước mắt cô là một màu xanh của nước, Lê Minh Uyên đang từ trong nước kéo thứ gì đó lên bờ, Tần Thái đi tới để nhìn rõ hơn, là một người đàn ông, vẫn chưa thấy rõ mặt nhưng quả đầu màu vàng kim kia thì Tần Thái đã biết.
Mẹ nó, thật sự là Yến Tiểu Phi? Không phải hắn luôn ở dưới cánh gà mẹ của Yến Trọng Hoan sao, từ lúc nào mà bị Lê Minh Uyên bắt được vậy?
Nói thật, trước giờ Tần Thái luôn ghét Yến Tiểu Phi, nhưng qua chuyện kia, dù sao thì có chút thiếu đạo đức. Lòng cô ít nhiều có băn khoăn, nếu Yến Tiểu Phi thật sự rơi vào tay Bạch Cập, bị lột một lớp da đã là nhẹ.
Cô suy nghĩ một lát, rồi nhìn xung quanh để nắm rõ địa hình.
Lúc tỉnh lại, cô nhanh chóng về Thiên Lư Loan, Đàm Tiếu và Sa Ưng không có nhà, Tang Cốt Nê nhân cũng đã đi đâu mất. Tần Thái xuống tầng hầm tìm một lúc mới thấy một thi thể trông khá giống Yến Trọng Hoan.
Cô đổi sang rồi gọi thêm ngũ hành thi, khí phách hiên ngang hùng dũng xuất phát.
Nơi đó là cây cầu lớn nhất thành phố Tam Họa, ngay dưới gầm cầu, Tần Thái chỉ huy năm cương thi chạy về hướng đó. Rõ ràng Yến Tiểu Phi đang chuẩn bị chạy trốn, sau đó bị nhóm Lê Minh Uyên đánh cho một trận rồi bắt trở về. Thế nên bây giờ thứ cô cần làm là trong quá trình hắn chạy trốn thì giúp một chút.
Lê Minh Uyên dùng tàu thủy để áp giải Yến Tiểu Phi, trên tàu có tầm 400 người. Lúc Yến Tiểu Phi nghĩ quẩn nhảy xuống sông, ai nấy đều sợ hãi. Tần Thái đang đứng ở bờ sông, cô dùng vải quấn kĩ mặt, trên đầu đội một cái mũ rơm vừa hỏi mua từ người đánh cá. Gió từ sông thổi lộng quần áo cô, trông khá là có khí chất của tuyệt thế cao thủ.
Chỉ là cô hơi khó xử, muốn cô nhảy xuống sông sâu như Trường Giang để cứu người, chậc chậc, vẫn là thôi đi.
Nếu có Bạch Cập phụ thì có thể ngự kiếm lướt trên sông thì tốt, như thế mới oai làm sao!
Đáng tiếc giờ cô không dùng pháp bảo được, nếu dùng thì còn đổi thân thể làm gì. Rất nhanh sau đó, cô phát hiện một việc, cương thi hành Thủy có thể bơi trong nước rất nhanh, con Thuộc mộc cũng mạnh hơn đôi chút, Hỏa thì hơi thảm chút, xuống nước là chìm nghỉm.
Chẳng lẽ năng lượng ngũ hành của tự nhiên có thể ảnh hưởng mạnh đến chúng thế à?
Không còn thời gian để nghĩ nhiều, cô nhanh chóng chỉ huy Thủy hành thi đi cứu Yến Tiểu Phi. Đương nhiên Lê Minh Uyên sẽ ngăn cản, ông ấy nhanh chóng lao xuống nước, đang tính bơi đuổi theo thì bỗng thấy đối diện có một nam nhân cao lớn đang đứng đón gió.
Nhìn qua thì biết hẳn đây không phải loại người đầu đường xó chợ, dựa trên sát khí thì có thể phán đoán cũng là Huyền Thuật sư, cách xa đến vậy mà vẫn cảm nhận được sự áp bách đến thế, có thể thấy được tu vi người này không thấp.
Đến cứu Yến Tiểu Phi, không lẽ là Yến Trọng Hoan sao?
Nếu hắn ta thật sự là Yến Trọng Hoan, với năng lực hai bên thì đã không cân bằng, huống chi có thể hắn ta không đến một mình.
Lê Minh Uyên là người cẩn thận, khi đã suy nghĩ đến đây thì không cố đi vào chỗ chết, để mặc Thủy hành thi kéo Yến Tiểu Phi đi. Đương nhiên Tần Thái không muốn đối chọi trực tiếp bởi vì độ nhận biết của Huyền Thuật sư với hồn phách rất nhạy. Tuy cô có thể ngụy trang nhưng một khi đã tới gần, với người cẩn thận như Lê Minh Uyên rất có thể sẽ nhìn ra sơ hở.
Một tay kéo Yến Tiểu Phi, xoay người chạy nhanh, rất mau đã biến mất trong biển người. Mấy cỗ cương thi kia đuổi theo sau.
Tần Thái đưa chúng nó và Yến Tiểu Phi về lại Thiên Lư Loan, lúc này mới phát hiện tình trạng của Yến Tiểu Phi không nhẹ.
Lần trước Lê Minh Uyên bị Trật Tự phục kích, cho nên lúc này xuống tay không nương, như muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Còn bơi một đoạn dưới sông, lúc này đã bất tỉnh nhân sự.
Tần Thái bảo người hầu nấu cho hắn một chén canh gừng, lột toàn bộ quần áo hắn ra. Trên người có vài vết thương, đều là do vũ khí sắc bén gây ra. Tần Thái càng nhìn càng nhíu mày, sợ làm hoảng những người còn lại nên cô ôm Yến Tiểu Phi lên phòng, tìm kéo và băng gạc các thứ. Trước tiên cần lấy viên đạn bắn vào đùi hắn đã.
Nếu không dùng chú cầm máu, thì giờ hẳn máu của Yến Tiểu Phi đã chảy thành sông. Đương nhiên, nếu không có thứ này, cô sẽ không dám để hắn ăn đạn như thế.
Xử lý xong các vết thương, Tần Thái nhìn vào hồn phách Yến Tiểu Phi thì không thấy tổn thương gì lớn, liền mặc đó.
Tùy tay lấy một bộ đồ ngủ của Đàm Tiếu thay cho hắn, rồi dùng an hồn chú, Tần Thái vỗ vỗ tay coi như là đã thành công tốt đẹp.
Sau đó cô đi đổi lại thân thể, giờ phải đi giải quyết mấy việc Bạch Cập đã giao cho cô, coi như là tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường.
Cái thứ nhất rất đơn giản, khách hàng là giám đốc của một khu mua sắm của thành phố, gần đây hắn luôn cảm thấy mệt mỏi cả người. Con trai hắn mới sinh chưa được hai tháng tuổi, mỗi ngày đều khóc nháo không ngừng, đặc biệt là vừa thấy hắn là khóc. Vốn dĩ hắn không tin chuyện tâm linh, nhưng lần trước đến chùa xin một bùa hộ mệnh, sau đó con trai cũng ngưng khóc được mấy ngày.
Trong lòng hắn hơi sợ