Dòng suối róc rách chảy qua ghềnh đá nhỏ. Mấy cánh hoa lặng lẽ trôi theo con nước êm đềm. Tay lần kĩ các hốc đá, Đoàn Hạo cố tìm cho kì được thứ thảo dược mình cần.
Trời mờ sáng, ánh ban mai len lỏi qua khe vách, chiếu vào trong nhà. Mấy tháng đi xa, hắn đâu ngờ vừa trở về lại gặp chuyện như vầy. Thật may lũ sói Lang tộc rất nhanh nhẹn trong việc báo tin.
Đoàn Hạo nhủ thầm. Y thuật của hắn vô cùng cao thâm. Mặc bộ đồ trắng tinh tươm, trông hắn như một lãng tử mộng mơ đốn tim nhiều thiếu nữ. Cái dáng vẻ lạnh lùng pha chút hài hước, hắn còn lâu mới bận tâm sát thủ Tây Phục. Ấy vậy, thâm tình hữu duyên, hắn tự mình kết nên câu bằng hữu.
Ngôi nhà nhỏ, ngăn nắp sạch sẽ. Trông khá ấm áp dù mình hắn sống đơn độc. Chuẩn bị giã ít thuốc trong cối, hắn nhìn vào trong phòng.
Mạnh Hy vẫn ngồi đấy, cạnh bên Lang. Thực chất đâu ai ngờ có lúc Mạnh Hy phải nhờ đến người ngoài can thiệp. Số mệnh an bài, Đoàn Hạo xuất hiện ngay giây phút quan trọng nhất. Một mối liên hệ mật thiết nào đó giữa Lang với Đoàn Hạo, Mạnh Hy trông mong câu trả lời nơi Lang. Chí ít anh có thể xác định Đoàn Hạo là đại phu giỏi nhất hoàng thành.
Lang nằm yên đấy, vết thương chảy rất nhiều máu. Đoàn Hạo vất vả lắm mới cầm được. Mạnh Hy xót xa vô cùng, đã bao lần nhìn Lang vì mình mà chịu nhiều tổn thương. Hai chữ huynh đệ phải chăng tiềm ẩn bao hiểm nguy trùng trùng cho Lang dấn thân vào.
Nỗi đau Lang đang gánh chịu xuất phát tại nơi đâu? Tại sao số phận cứ để hắn đương đầu trong chém giết?
Cảm giác tuyệt vọng làm sao, Mạnh Hy cầm lấy tay Lang kéo sát lên mặt mình. Sự lạnh lẽo khiến anh sợ sẽ mất Lang thêm lần nữa.
Hắn nằm đấy như ngủ một giấc dài. Có lẽ cuộc đời quá bi thương nên sự tĩnh lặng chỉ thế này thôi. Nét mặt tái nhợt, mái tóc đen nhánh, dù bao nhiêu năm trôi qua hắn mãi mãi vẫn là vương tử Vân Chu. Một Khương Thập Lang đẹp đến nao lòng bao kẻ trong thiên hạ.
Đôi tay cầm kiếm đến nỗi chai sần, những vết sẹo chằng chịt trên từng mảng da thịt. Mạnh Hy nâng niu bàn tay ấy, anh chưa bao giờ sợ mất Lang thế này. Hắn lại chịu thay anh mũi tên ác ý. Rõ lòng huynh đệ nhưng cớ gì hắn mặc nhiên cho mọi người hiểu lầm. Hay Lang có dụng tâm khác? Muốn lấy thiên hạ từ tay họ Uông?
Chẳng đâu là bờ bến cả!
Câu trả lời mình hắn biết, mình hắn hiểu!
Mạnh Hy cay đắng tâm can, Lang bây giờ đủ làm anh đau lòng hơn ai hết. Con người đâu phải cỏ cây, cũng biết rung động, biết yêu thương, huống hồ chi cả hai đều là huynh đệ vào sinh ra tử.
Tiếng thở dài ảo não của Đoàn Hạo làm Mạnh Hy sực tỉnh. Anh tránh sang bên để hắn thăm khám cho Lang. Đoàn Hạo dùng kim châm cứu các huyệt vị, hắn thay băng và bôi thuốc lên vết thương. Mạnh Hy ngồi bên im lặng nhìn, Đoàn Hạo thỉnh thoảng trông nét mặt Mạnh Hy mà nhướng mày ngẫm nghĩ.
- Thật không ngờ thứ độc dị thường này lợi hại thế! Cũng may người bị thương không phải huynh!
Nghe Đoàn Hạo nói Mạnh Hy hơi khó chịu. Kiểu như hắn ám chỉ Lang là tấm lá chắn tốt nhất cho anh. Nhưng Lang ra nông nỗi này gọi là may sao?
- Đoàn đại phu, người Lang lạnh quá, huynh cho là ổn sao?
Đoàn Hạo chau mày, tâm ý Mạnh Hy sao qua nổi đôi mắt tinh anh. Đích thị Mạnh Hy không từ bỏ Lang dù thân phận là gì đi chăng nữa. Đoàn Hạo vỗ nhẹ lên vai anh.
- Đừng lo! Mạng Khương Thập Lang lớn lắm, không chết được đâu!
Hắn rời khỏi phòng, Mạnh Hy yên tâm phần nào. Con sói xám lần bước vào chỗ Lang nằm. Nó ngửi ngửi và co cụm sát gần chủ nhân. Mạnh Hy nhìn con vật hoang dã có phần kiêng dè, nó rất nguy hiểm nhưng bên Lang, nó lại là người bạn đáng tin cậy.
...
Ánh đèn lồng rực rỡ nhiều màu treo khắp khách điếm Liễu Phương. Trịnh Đạt đang mừng rỡ khi Uông Điệp chuẩn bị hồi cung. Hắn gặp áp lực lớn bởi thái tử điện hạ thường xuyên ra thành ngao du. Ngài ấy trông khá ưu tư sầu não.
Hồng Di Lai từ ngoài cổng bước vào, Trịnh Đạt thoáng thấy đã bảo hạ nhân dẫn hắn ra sau hậu viện.
- Ta nghe mật thám báo về chuyện ngân phiếu giả. Ngươi lo liệu thế nào rồi? - Trịnh Đạt cầm tách trà bốc hơi nghi ngút, hắn thăm dò phản ứng của Hồng Di Lai.
- Lẽ ra mọi thứ thành công nhưng không ngờ tên họ Dương đó lại đi tìm Khương Thập Lang. - Hồng Di Lai nhăn mặt.
- Vậy là sao? - Trịnh Đạt lộ vẻ bất an.
- Ta cho xạ thủ truy sát Dương Mạnh Hy, nào ngờ hắn được con sói điên đó cứu. Mà hình như hắn đang lâm trận trong bãi phục kích của ai đó! Ít nhất Khương Thập Lang lãnh trọn mũi tên độc, ta cũng chẳng tổn thất gì!
Hồng Di Lai hả hê nói, Trịnh Đạt mặt biến sắc trầm trọng.
- Thôi rồi lão già hồ đồ! Ngươi nghĩ Dương Mạnh Hy là ai mà dám động vào? Còn nhớ chuyện mũi tên không? - Trịnh Đạt cố nhắc việc xưa cũ.
- Đồ nhát gan! Chẳng lẽ ta sợ tên tiểu tử Khương Thập Lang sao?
Hồng Di Lai bực tức đập mạnh xuống bàn. Trịnh Đạt bấm bụng nghĩ ngợi mông lung. Bên ngoài khách điếm, An Ngọc vẫn tựa lưng nghe câu chuyện.
...
Hơi men đắng nồng ngây ngất đầu óc, Hồng Di Lai chẳng thể từ bỏ thứ vui tao nhã này. Bình rượu vừa rót đầy khi rời khỏi khách điếm. Hắn nghêu ngao huýt sáo ven bờ tây ngoại thành.
Mùi hương bạch mai thoang thoảng, hắn mê mẩn thứ cảm giác này và mãi không bao giờ quên. Một cách xa vời mà tiếc nuối, ngay cả chạm vào vạt áo cũng chưa