Cay đắng...
Những gì nàng muốn nói chỉ có thế...
Còn Lang?
Im lặng như một cái xác không hồn...
Hơn một ngày rồi, anh vẫn ngồi đấy, bên cạnh dòng sông.
Nàng lắc đầu ngẫm nghĩ, cái cảm giác mơ hồ xa xăm. Lang có cả bầu trời giông tố xoay vần, nàng nào đâu thấu hiểu trái tim vương tử.
Kết thúc đẫm máu sau đêm trăng lạnh lẽo, con người rã rời mệt mỏi. Thanh kiếm vô tình nằm yên bên thắt lưng.
Tại sao Huyết Vũ lại là tà vật trong khi chủ nhân nó lương thiện thế?
Suy nghĩ vụt thoáng trong đầu, nàng dần ngộ ra lai lịch bí ẩn của Tử Phong ca. Ngoại trừ xuất thân Tây Phục, nàng chẳng biết gì về Lang hết.
Khương Tử Phong, huynh rốt cuộc có phải là...
- Cô nương chưa đi sao?
Đột nhiên Lang hỏi khiến nàng giật mình. Anh biết nàng đang ở đó. Ngọc Mai chậm rãi bước ra. Lần này nàng không còn lúng túng như trước nữa.
Lang đứng dậy, lời anh nói tựa cơn gió thoảng qua.
- Cô nương không sợ à...
Lang lui gót, và cứ thế nàng chẳng rời mắt khỏi.
Lặng lẽ...
Âm thầm...
Lang bước đi khi trái tim đầy giá lạnh, lúc nàng nhìn theo đôi mắt dõi xa xăm. Khoảnh khắc mênh mông, làn gió nhẹ luồn qua tóc anh.
Nàng không bám gót như mọi khi. Một mình đứng đấy, trông bóng anh khuất dần sau hàng dương liễu rũ nhánh.
Uông Điệp chờ nàng đã lâu. Tất nhiên ngài ấy vẫn kiên nhẫn quan sát xem nàng thực chất muốn làm gì. Lang đâu ở đây, Uông Điệp ngỡ quen ngỡ lạ người nam nhân ấy. Đôi chân âm thầm dấn bước, ánh mắt người đẹp chợt ưu buồn. Uông Điệp chỉ thấy lòng dạ xót xa.
Thiếu nữ đẹp tựa ánh nắng mùa xuân, rực rỡ đầy ấm áp. Nàng nào tường tận nỗi lòng bậc vương giả. Cành liễu nghiêng mình soi bóng nước, áng mây trôi giữa lưng chừng trời. Trái tim thổn thức vì hai chữ tình ái. Phút chốc dại khờ theo năm tháng triền miên.
- Điện hạ.
An Ngọc thì thầm, Uông Điệp phẩy tay, nét mặt ưu tư ảo não.
...
Mây ngự lưng chừng núi, ánh nắng chiều nhuộm đỏ non nước bạt ngàn. Đón cánh thư từ con bồ câu phương xa, Lang tần ngần do dự. Có vẻ Đoàn Hạo không mấy khả quan nếu chỉ hành động một mình. Lang nghĩ ngợi hồi lâu rồi nhóm người Phượng Hoàng Tây Phục xuất hiện.
- Cứ y theo chỉ thị!
Lang nói và trao túi gấm cho một người trong số họ. Tiếng vó ngựa dồn dập liên hồi, lát sau hơn mười tay kiếm chực chờ đợi lệnh.
Màn đêm yên tĩnh bao trùm, Lang ra lệnh thủ hạ triển khai hành động. Ngoài phủ binh bộ một vài mật thám quan sát, Thịnh Nhạc Minh chẳng đá động tới chuyện này. Ông ta không quan tâm mấy sát thủ Tây Phục, ngoại trừ chuyện hợp tác. Thịnh Nhạc Minh thừa sức lấy lòng thủ lĩnh Phượng Hoàng.
Con sói già lại đi ngao du sao?
Thịnh Nhạc Minh tự nói thầm, người võ sĩ chẳng ở đây tiếp chuyện cũng khá buồn tẻ. Ông ta đến Vân Chu mà lòng hững hờ mọi việc, phủ binh bộ trống vắng đìu hiu hẳn.
Tản mạn Vân Chu đôi chút, tia sáng yếu ớt bên mái hiên nhà Tần sư thúc. Mạnh Hy thẫn thờ ngồi cạnh cây bạch mai, giọt sương lạnh lẽo thấm ướt chiếc giường cũ kĩ.
Bao năm qua, thứ cảm giác mơ hồ đó ảm ảnh tâm trí anh từng ngày. Nỗi đau len lỏi sâu trong tim, anh choáng ngộp bởi đôi mắt ưu buồn của Lang. Một thế giới tối tăm đầy mùi máu tanh nồng. Lang sống mà như thể đã chết rồi. Trái tim hóa đá đến nỗi nứt từng mảng đau đớn.
Ngay khi định mệnh cuốn trôi tất cả...
Khi sợi dây huynh đệ cuối cùng không giữ được...
Anh phải làm gì bởi trái tim cứ gào thét bi thương?
Lang...
Mạnh Hy khẽ nhắm mắt lại, bàn tay chạm nhẹ thân cây. Hồi tưởng cố nhân còn vương vấn đâu đây. Hơi men đắng nồng khỏa lấp nỗi buồn bất tận.
Ai đâu biết ngoài xa cánh cổng, nơi bờ tường hoài niệm năm nào. Vẫn thanh kiếm ấy, con người ấy, lặng lẽ nhìn người huynh đệ cùng mình vào sinh ra tử. Một trái tim cô đơn, bất hạnh đến tột cùng.
Ánh mắt Khương Thập Lang. Sự chất chứa không gì tả được. Hai thế giới tách biệt, họ ngày càng xa nhau mãi mãi. Nỗi đau cứ chìm xuống cõi hư vô...
...
Trăng soi đỉnh đầu, rặng dương liễu lao xao nom thật kì lạ. Người võ sĩ ẩn sau thân cây dương lớn, hắn quan sát đoàn thương buôn cập cảng giữa khuya.
Lang có mặt tại đây, anh kiểm tra tất cả thùng hàng. Chẳng đơn giản tiếp cận mục tiêu, người võ sĩ cứ chờ cơ hội. Phượng Hoàng Tây Phục bí mật giao thương lần hai. Thịnh Nhạc Minh cho thêm quân cờ mới vào thế trận Vân Chu. Điểm hẹn lại lên, con cờ thí bắt đầu có đất dụng võ.
Cuộc giao dịch diễn ra tốt đẹp, tất nhiên người võ sĩ chả thu thập nổi manh mối gì. Hắn thở dài quay đầu thì bất ngờ bắt gặp tia mắt lạnh như lưỡi dao găm. Mày hắn chau lại, quá đỗi kinh khiếp. Có lẽ Diệp Nguyên Long là con thú hoang bất trị nhưng Khương Thập Lang hoàn toàn khác. Bóng ma xuất