Ánh nắng vàng tuyệt đẹp trên thảo nguyên, những đóa cúc dại tỏa mình trong nắng. Dòng suối trong vắt len lỏi qua các tảng đá gập ghềnh, Mạnh Hy hào hứng với chiếc cần câu dài, cậu nói cười vui vẻ.
Chi Quân chỉ chỏ cái giỏ cá của Lang, Mạnh Hy khoe lấy khoe để tài nghệ của mình nhưng mà Lang lúc nào cũng qua mặt cậu. Mạnh Hy nhìn Lang. Khó mà lý giải được chuyện gì xảy ra cho cậu mỗi lúc thấy Lang cười. Có lẽ trong cuộc đời cậu, điều duy nhất khiến cậu bối rối như thế chính là đây.
- Ngươi..
Mạnh Hy lúng túng bỏ cần câu rồi chạy đến kéo Lang đi, Chi Quân ngơ ngác trông theo.
- Cái gì thế? - Lang giật tay ra khỏi Mạnh Hy.
- Ngươi.. đừng cười như vậy! Xấu lắm!
- Điên à?
Lang bỏ đi, Mạnh Hy vò đầu, chẳng hiểu mình đang nói cái gì nữa.
* * *
- Lang..
Mạnh Hy nhìn sang, Chi Quân ngáy khá to và có vẻ ồn ào.
- Gì nữa? Không sợ sư phụ phạt sao?
- Nói nhỏ thế này sợ gì!
- Đồ ngốc!
- Ngươi.. ta mặc kệ! - Mạnh Hy vờ giận, gõ lên trán Lang nhưng Lang chỉ mỉm cười.
- Đừng cười nữa!
Mạnh Hy bật dậy, tung chăn ra. Lang vẫn nằm đấy nhìn cậu một cách thú vị.
- Ta không thích cười!
- Chứ ngươi đang làm gì đấy? - Mạnh Hy ném chăn vào người Lang khiến Lang phải bật dậy.
- Ta không biết!
- Đồ ngốc! Cười như con gái vậy!
* * *
- Lang! Chờ ta với!
Mạnh Hy í ới gọi, họ dậy trễ nên sư phụ phạt kiếm củi.
- Tại sao chứ? - Mạnh Hy lẩm bẩm.
Thật chẳng cam tâm tí nào, Mạnh Hy nhặt nhạnh từng que củi, thỉnh thoảng nhìn sang Lang. Thoắt cái, Lang đã gom được bó củi to tướng.
- Ta đói quá! - Mạnh Hy than vãn, Lang lấy trong túi ra hai củ khoai đưa cậu.
- Ăn đi!
Mạnh Hy nhướn mày, cậu ăn ngấu nghiến. Trời tối hẳn, hai người họ co ro cạnh đống lửa.
- Lang! Cha mẹ ngươi đâu?
- Ta như huynh thôi!
Lang nhìn xuyên qua ánh lửa. Cái dáng vẻ cô độc nhỏ bé của Lang làm Mạnh Hy lúng túng. Lang quay sang cậu, rồi nở một nụ cười. Dù trái tim hắn đang rướm máu và linh hồn hắn cũng vậy. Mắt hắn chỉ chứa đựng đau đớn, cô đơn.
- Lang à! Ngươi thích nhìn ánh mặt trời lên phải không?
Lang khẽ cười, Mạnh Hy thấy lòng ấm áp đến lạ. Giống mặt trời ấm áp, cậu luôn cảm giác bình yên khi ngồi cạnh hắn thế này. Đôi mắt Lang rất đẹp, lúc cười nó lấp lánh làm Mạnh Hy bối rối lạ lùng.
- Chẳng biết trên thế gian này có ai vì ta mà hy sinh cả mạng sống?
Mạnh Hy hỏi Lang, vẻ ngạc nhiên Lang trầm ngâm đặt thêm củi vào đống lửa.
- Ngươi tính im luôn hả tên ngốc?
Mạnh Hy liếc xéo hắn, Lang phì cười.
* * *
- Lang! Đợi ta với!
Tiếng Mạnh Hy từ xa, bao nhiêu năm qua vẫn thế. Trên thảo nguyên rộng lớn, bước chân cậu đã giáp hết cỏ ở đây. Sáng chạy quanh núi, trưa cùng nhau luyện võ, tối cặm cụi học chữ. Mạnh Hy lớn dần bên cạnh Lang, Chi Quân và bọn trẻ nhỏ. Cậu hay tự hỏi sao Lang cứ cười bất cứ khi nào hắn muốn.
Ngươi đừng cười như thế được không? Nụ cười đó khiến kẻ ngốc như ta phải bối rối đấy.
Câu nói Mạnh Hy thường than phiền với Lang nhưng chẳng bao giờ hắn trả lời.
Có phải ngươi cười vì trách ta không hiểu ngươi? Tại sao vậy? Hay chỉ do ta tưởng tượng! Chi Quân chẳng khiến ta điên đầu. Ta ghét suy nghĩ nhiều nhưng ngươi khiến ta trở nên khó hiểu. Ánh mắt ngươi cô độc quá, dù hàng ngày ta luôn bên cạnh ngươi, nói chuyện cùng ngươi song kỳ thực ta cảm giác ngươi không hòa nhập được nhân gian này! Lang à, ngươi sao thế?
Dáng vẻ đơn độc của Lang in trên vách núi mỗi khi chiều xuống. Đến khi thấy Mạnh Hy, Lang nở nụ cười rất đẹp. Dường như chỉ cần quay đầu lại, Mạnh Hy sẽ bắt gặp nụ cười đó. Nụ cười dành riêng cho cậu.
Mạnh Hy vỗ vai Lang, chẳng khi nào hắn nặng lời với cậu. Lang ít nói, Mạnh Hy bực mình về điều này. Ai biết trong đầu Lang nghĩ gì, sao hắn cứ im lặng thế?
Thử thách ban đầu cho tình bạn chưa dừng lại, Mạnh Hy ước ao mãi mãi là giấc mơ. Ấy vậy cũng không thể chống lại định mệnh. Cuối cùng, con đường đó đã mở ra..
- Chúng ta luyện võ để làm gì? - Chu sư phụ nhìn bọn trẻ.
- Rèn luyện sức khỏe ạ! - Chi Quân hăm hở nói.
- Bảo vệ công lý, chính nghĩa? - Mạnh Hy vò đầu.
- Còn con? - Chu sư phụ nhìn Lang trong khi anh vẫn im lặng.