Cây cột cẩm thạch hằn sâu vết khắc, Mạc Sa Dĩnh im lặng hồi lâu. Hàn Ly nhìn chăm chú gã tu sĩ. Không phải họ thích sự tĩnh lặng kia. Chỉ là tu sĩ đang làm cái việc quá ư mạo phạm.
- Cơn gió ngươi nói đây sao?
Mạc Sa Dĩnh chỉ tay lên ba chữ đó. Gã tu sĩ khẽ cười, hắn thỏa mãn thứ mình vừa vẽ ra cho vua thấy.
- Hắn là ai?
Tu sĩ chẳng muốn trả lời, hướng mắt sang Hàn Ly. Cái vẻ cao ngạo đâu khác gì Mạc Sa Dĩnh. Dù thế, hoàng đế đang cố nghe thử hắn nói.
- Bệ hạ, chuyện này...
Hàn Ly tỏ ý ngập ngừng, Mạc Sa Dĩnh chau mày rút kiếm ra. Hắn chém hai đường lên dòng chữ khắc.
- Một kẻ không tên tuổi thì phá hết đại sự của ta sao? Thật nực cười!
Gã tu sĩ nhướng mày, hắn lắc đầu bỏ đi. Hoàng đế tức khí, giáng kiếm xuống cổ Hàn Ly.
- Khốn kiếp!
Cơn giận bùng phát, Hàn Ly đành cam chịu. May thay, Mạc Sa Dĩnh không định giết người. Tên thầy tu ung dung rời khỏi trước sự bàng hoàng của lính gác.
- Ngươi nói đi.
Lấy lại bình tĩnh, hoàng đế Âu Sa Nhĩ ngồi xuống. Hắn mặc nhiên để gã tu sĩ biến mất như chưa từng xuất hiện. Hàn Ly bắt đầu nhìn nhận Mạc Sa Dĩnh theo góc độ khác.
- Thưa bệ hạ, kẻ được khắc tên đó, hắn là con trai của Khương Kiện Hoàng.
Mạc Sa Dĩnh đứng bật dậy, hắn kinh ngạc vô cùng. Bao nhiêu oán hận chồng chất ngút trời, đột nhiên có kẻ phá bĩnh hay sao?
Dòng chữ khắc sâu hình ảnh trong đáy mắt đế vương. Mạc Sa Dĩnh tự nhủ thầm trong miệng.
Khương Tử Phong!
Mây đen nổi lên, vần vũ dữ dội. Gió lồng lộng thổi, lá khô bay xào xạc. Bụi cuốn mịt mù một góc trời. Ánh chớp xé rạch chân mây, cơn mưa nặng hạt, trút xuống nhanh chóng.
Trận cuồng phong càn quét ồ ạt, lớp cát nóng nơi biên cương bốc hơi ngùn ngụt. Không khí vừa ngột ngạt lại bí bách kì lạ. Cái nắng chưa thể dịu nổi trước trận mưa này. Tuy nhiên, hồi lâu sau tiết trời dần khô ráo, thoải mái hơn.
Binh sĩ Diên Phong rất hân hoan đợt mưa bất ngờ. Nhậm Bình Thanh ra giữa doanh trại quan sát. Thật sự, ông đâu nghĩ rằng nơi khô cằn hạn hán hơn mấy chục năm qua lại có mưa lớn thế này.
Chiếc cầu vòng bảy sắc nằm bên kia bầu trời. Mạnh Hy chăm chú nhìn nó. Không gian muôn vàn dấu hỏi. Anh cứ cảm giác là lạ trong lòng.
- Đội quân Âu Sa Nhĩ vẫn đóng ngay vùng sa mạc. Chúng đang rình rập chờ cơ hội.
Nhậm Bình Thanh vuốt nhẹ bộ râu, Mạnh Hy đứng bên cạnh. Đội quân trinh sát vừa hay đã về báo tin. Không thấy động tĩnh từ kẻ địch, Âu Sa Nhĩ chợt im hơi lặng tiếng sau vài trận mở màn.
- Chúng bình chân như vại. Kẻ thù ngày càng quá kì lạ. Chúng ta tuyệt đối không được mất cảnh giác. Truyền lệnh toàn quân sẵn sàng chiến đấu!
- Dạ!
Mạnh Hy cúi đầu tuân mệnh. Hạo Nguyên đang chuẩn bị lớp tiên phong do thám khu vực ngoại biên chốt Hoa Lâm.
- Đệ phải thật cẩn trọng!
Mạnh Hy xoa bờ vai cậu, Hạo Nguyên gật đầu từ biệt. Dù bậc quân tử không màng sống chết nơi sa trường nhưng Mạnh Hy luôn đau đáu nỗi lo cho huynh đệ.
Nếu được lựa chọn lần nữa, Mạnh Hy vẫn không từ bỏ hy vọng. Mong rằng người đó thấu hiểu và quay trở về.
...
Dinh phủ quốc sư A Dao Khắc Định hôm nay thật yên ắng. Nét tươi vui, rạng rỡ ngày nào giờ chỉ còn màu u buồn ảo não. Quốc sư chậm rãi đứng trước đại sảnh. Chuyện nước non không còn trong tầm tay, khi hoàng đế chẳng thiết tha nghe lời ông nói. Lệ Nam Thành quá hiếu chiến. Mạc Sa Dĩnh mãi ôm mộng cuồng chinh không cứu vãn được.
Rầm!!!
Cổng lớn bỗng bật tung, gia nhân hoảng loạn cả lên. Rất nhiều kẻ bịt mặt, giáo gươm tua tủa xuất hiện. Chúng lao vào chém giết loạn xạ.
A Dao Khắc Định giật mình kinh hãi. Lúc này, Mục Thủy và quản gia chạy đến mặt tái nhợt vì hoảng sợ.
- Cha!
Không thể tưởng tượng nổi, kẻ to gan nào đó dám tấn công phủ quốc sư Âu Sa Nhĩ. Gia nhân nằm chết la liệt, máu lênh láng dưới đất. A Dao Khắc Định vội kéo tay Mục Thủy chạy ra sau hậu viện. Lũ sát nhân đuổi theo.
Phập!!!
Mũi tên bất ngờ bắn trúng lưng quốc sư. Ông ngã quỵ xuống, Mục Thủy hốt hoảng ôm cha mình.
- Chạy đi! Mặc kệ ta! Con đi đi!
A Dao Khắc Định dồn sức mở cửa hầm bí mật. Ông đẩy nàng vào trong, ngay lúc này lũ sát nhân chặn lối. Lưỡi kiếm vong mạng lướt qua người ông.
- Cha!!!
Cửa hầm đóng sầm lại, Mục Thủy không thể mở được. Nàng đau đớn cào đến bật máu đôi tay. Tiếng phá cửa càng lúc càng lớn. Người quản gia tuân mệnh chủ nhân, buộc lòng đưa nàng rời đi nhanh chóng.
Địa đạo tối om, hai người họ mò mẫm không gian ngột ngạt đó. Bất lực vì không cứu được cha, Mục Thủy chẳng thiết tha sống nữa. Người quản gia khó khăn lắm mới dẫn nàng thoát ra địa đạo. Vừa hay ngoi lên, phía trước là khu rừng ngoại thành.
Men theo đường mòn dẫn lối, người quản gia phân vân không biết liệu thế nào. Mục Thủy hiện tại tâm trí hỗn loạn, người quản gia đành tự quyết.
Qua ngọn đồi trước mặt là chốt Hoa Lâm. Đi tìm tam hoàng tử Mạc Sa Ân. Đây là hy vọng cuối cùng của họ. Nghĩ và làm ngay, người quản gia dìu Mục Thủy đi tức khắc.
Đội quân tiên phong Hạo Nguyên chỉ huy cũng vừa áp sát chốt Hoa Lâm. Khu rừng cách đấy không xa, quân do thám cho hay vừa xuất hiện mấy tay kiếm kì lạ trong vùng.
Hạo Nguyên ra hiệu tiến quân theo dõi. Tiếng kiếm cung va chạm dữ dội ngoài bìa rừng Âu Sa Nhĩ. Hiếu kì, Hạo Nguyên leo lên cây lớn xem tình hình. Một cuộc hỗn chiến quái lạ, đám người đang cố tấn công hai người không tấc sắt.
Phút chốc, người đàn ông ngã gục dưới vũng máu lớn còn cô gái đơn độc chống chọi nanh vuốt quỷ dữ. Con mồi ngon béo bở, lũ yêu râu xanh bao quanh cô gái.
Phập!!!
Một mũi tên bắn ra, hạ ngay tên vừa chạm vào người cô gái. Hạo Nguyên nhảy xuống đất, cậu vung kiếm chém mấy kẻ hạ tiện đó. Chúng bị phục kích bất ngờ nên lùi dần ra sau. Đội quân tiên phong lộ diện, lũ quái nhân vội chạy thoát thân. Hạo Nguyên lập tức đến bên cô gái. Nàng kiệt sức ngã quỵ vào lòng quân tử.
Quá bối rối, cậu không biết xử lý sao, đành đưa nàng về quân doanh.