Tiếng đàn réo rắt, du dương từ những ngón tay thanh mảnh của các nhạc công, khi thì trầm bổng, lúc lại da diết. Dàn ca nữ múa hát suốt mấy canh giờ trong phủ binh bộ. Lưu Đình khoanh tay trước ngực. Hắn cố xem dáng vẻ Thịnh Nhạc Minh khi nghe tin hỷ sự nhà Khương thị.
Đôi mày nghiễm nhiên xuất hiện hai lằn ngang khó chịu. Lão hồ ly lơ đãng ánh mắt, có vẻ ông ta ngủ quên trong tiếng nhạc. Ấy thế, cái chất tàn nhẫn như ăn sâu vào tận gốc rễ. Nó ẩn mình dưới con ngươi đen nhánh một cách dị thường.
- Hắn trông thảnh thơi khi cưới vợ cho con trai nhỉ!
Thịnh Nhạc Minh cầm tách trà lên nhấm nháp. Ông ta nói chuyện qua làn hơi nước mỏng manh đó. Lưu Đình thừa sức hiểu, chỉ là hắn muốn đợi lão ta mở miệng thôi.
Dàn ca múa tạm dừng, họ lui ra sau hậu viện. Thịnh Nhạc Minh nhếch một bên mép, ra điều khó hiểu.
- Các hạ đoán xem con sói già đó thích Mộc Huyết tửu không?
Lưu Đình nhướng mày, hắn ngẫm nghĩ giây lát. Thịnh Nhạc Minh lại uống thêm tách trà khác, hắn thích thú nhìn Lưu Đình.
- Nó chẳng phải là độc tửu Âu Sa Nhĩ sao?
Thịnh Nhạc Minh nghe thấy thì cười khanh khách. Lão ta chỉ vào tách trà mà nói rằng:
- Nó vốn là một loại trà ngon thôi. Nhưng khi biến chất, lại cho ra Mộc Huyết tửu.
Lưu Đình ngộ chút gợi ý mơ hồ kia. Hắn đảo mắt rồi cứ ra vẻ chờ đợi lão hồ ly nói tiếp. Cái quạt chốc chốc khép lại, Thịnh Nhạc Minh thở dài một tiếng rõ to. Ông ta cứ thích ra dáng như kẻ thanh tao, nho nhã. Ngược lại, nó đủ khiến Lưu Đình chán chường đến tận cổ.
Mối quan hệ nửa kín nửa hở giữa ông ta và Diệp Nguyên Long thật không sao lý giải nổi. Lưu Đình cố khám phá cho kì được. Rốt cuộc, lão ta giấu gì trong hồ lô của mình đây?
...
Nắng hiền hòa chiếu qua ô cửa, Ngọc Mai vén bức rèm nhìn cây bạch mai ngoài sân. Từng bông hoa điểm trắng thân mảnh mai, khỏe khoắn. Mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa không gian. Chút gì đó gợi nhớ, gợi thương, nàng suy nghĩ miên man hồi lâu.
Bóng Lang thấp thoáng ngoài xa. Nàng thoạt nhìn đã không khỏi băn khoăn. Cả đêm, huynh ấy chẳng quay về tân phòng. Điều chắc chắn nàng biết rõ là, trái tim vương tử như mặt hồ tĩnh lặng. Huynh ấy thật sự muốn gì, chỉ bản thân mới hiểu thôi.
Đôi chân đó chậm rãi tiến vào thư phòng vương gia. Có lẽ Diệp Nguyên Long đang mong chờ câu nói nơi cửa miệng. Ấy thế, nét mặt Lang đã đủ để ông hiểu vài chuyện xảy ra quanh con trai mình.
Anh cúi đầu hành lễ, Diệp Nguyên Long gật đầu nhẹ. Dẫu sao, đại hôn cũng hoàn tất. Chí ít, ông thầm cảm ơn cô gái đã chịu thành thân với anh. Khoảng thời gian qua, cuộc sống Lang vô cùng tẻ nhạt. Ông hy vọng ánh ban mai kia vừa đủ sưởi ấm tâm hồn băng giá này.
Đẩy chiếc hộp chứa cuộn giấy ra giữa bàn, Diệp Nguyên Long tỏ vẻ khó đồng thuận cách làm của Lang. Việc mạo hiểm vào cung có thể là chuyện nhỏ nhưng đánh đổi mạng sống vì cuộn giấy thì không đáng.
Con nhện độc kia vừa dẫn dụ thành công bảo bối của ông. Uông Chính Nghiêm đại đế, ta có nên san bằng thành trì ngài xây dựng để xoa dịu con trai ta không?
Ánh mắt vừa giận vừa thương, Diệp Nguyên Long chạm nhẹ bờ vai ấy. Lang trông bàn tay cha mình, những vết chai sạn từ đao kiếm gây nên. Cũng quá lâu khi nghĩ về nó.
Kiếm!
Một thứ vũ khí mang tính bảo vệ nhưng đối với sát thủ, nó là công cụ giết người. Dòng máu Lang tộc chảy trong huyết quản. Gốc rễ, cội nguồn là những chiến binh chốn đại ngàn xa xăm. Sát thủ mang thân phận nhà vương giả. Chẳng ai ngần ngại thốt lên rằng, mảnh đất Vân Chu và thành trì Tây Phục đích thị giang sơn sát thủ quý tộc.
- Đây là lần cuối cùng. Con chỉ có một mạng sống thôi. Nhớ kĩ điều đó!
Lang cúi đầu im lặng, anh đón lấy cuộn giấy. Mọi thứ quá đỗi mệt mỏi. Dường như nên nghe lời cha sẽ thay đổi ít nhiều chăng?
Cảm giác ấy đeo bám Lang suốt đoạn đường quanh co trong vương phủ. Đoàn Hạo miên man ngắm nhìn gã sát thủ quý tộc kia, hắn khẽ cười một mình.
...
Hồ sen giữa trưa oi ả, cái nóng bức bỗng có cơn gió mát lành lui tới, xua tan không khí ngột ngạt. Đàn cá thỉnh thoảng ngoi lên mặt nước, chúng vô tư vây quanh Ngọc Mai.
Nàng thả một ít thức ăn xuống. Thú vui duy nhất khi nàng đến đây, lũ cá phút chốc biến thành tri kỉ. Nàng ngắm chúng bơi lội mà lòng thoải mái hơn nhiều.
Xuất hiện trong vương phủ không lâu, chưa chi nàng lại trở thành thê tử của vương tử Vân Chu. Người hầu kẻ hạ vô số, tùy ý sai bảo. Nàng vẫn chẳng quen nổi điều đó. Nhớ ngôi làng Vân Giang và thị trấn Lưỡng Giang xưa cũ. Bao hoài vọng tiếp nối triền miên. Nàng chợt nhớ tới cha và người mẹ chưa kịp nhận nhìn. Nỗi đau âm ỉ, len lỏi tận sâu trái tim bé nhỏ. Sự cô đơn nhấn chìm khát vọng mây trời.
Con cá chép màu trắng bạc, nó lấp lánh thật kì lạ. Ngọc Mai chú ý nó mấy hôm rồi. Nó quá khác biệt! Hai mắt đau đáu nhìn nàng, nó bơi chầm chậm và há miệng khi nàng định để tay xuống nước.
- Đừng!
Giọng nói bất ngờ khiến nàng rụt tay lại. Đâu ai xa lạ, nàng quay mặt lại thì thấy phu quân nàng gương mặt vô cùng căng thẳng.
- Đừng chạm vào nó.
Lang nói giọng vừa đủ nghe, mặc dù sắc mặt rất nghiêm nghị. Nàng cảm nhận chút gì đó sự lo lắng bao trùm. Bản thân nàng còn chưa biết thứ dưới hồ kia nguy hiểm ra sao.
- Xin lỗi, ta...
Nàng ngơ ngác nhìn, Lang chậm rãi đến. Anh chỉ tay xuống hồ, bầy cá xôn xao hẳn lên. Chúng đang kích động, mặt nước nổi bọt trắng xóa.
- Chúng rất độc. Nàng đừng bao giờ lại gần.
Độc?
Ngọc Mai kinh hãi. Nàng đâu nghĩ thứ yên bình tại hồ sen là cái bẫy chết người. Lang nhanh chóng rải gói thuốc bột xuống, mặt nước yên tĩnh trở lại.
- Về phòng thôi!
Lang nói rồi nắm tay nàng kéo đi. Hai má Ngọc Mai đỏ ửng. Dù rõ ràng người nam nhân trước mặt là phu quân nhưng nàng cứ ngượng ngùng mãi. Đôi chân rảo bước theo bóng phu tùng, nàng thấy tim đập loạn xạ cả lên.
Mở nhẹ cánh cửa, nàng bẽn lẽn vào trong. Lang vẫn bước bên cạnh. Sự khác lạ, mơ hồ, nàng tự hỏi Tử Phong ca liệu rằng có định...
- Huynh...
Đôi