Mùi máu tanh nồng. Nó kinh tởm đến mức buồn nôn. Trong đầu Đoàn Hạo, điều đầu tiên nghĩ đến chính là bãi chiến trường hay trận địa ác liệt.
Cái quái gì đó đang diễn ra, Đoàn Hạo nín thở để tránh mùi xộc vào mũi. Đám bụi lá mịt mù, nó vây quanh Lang một cách kì lạ. Chớp mắt, bàn tay vương tử vung nhẹ thanh kiếm như lớp thanh tẩy, triệt tiêu tà khí.
Tay Lang dính đầy máu, nó thật kinh khiếp. Đoàn Hạo cố hiểu vấn đề song Lang vẫn cản bước chân hắn. Nhanh nhất có thể, Lang một lần nữa ném Thiết Trảo vào ngay tâm lốc. Mọi thứ bình yên ngay lập tức.
- Ngươi thích đùa giỡn như vậy sao?
Lang chau mày, cơn lốc lúc nãy tan đi, nó lại tạo thành đám mây đen kịt. Không có gì là giả tạo ở cái xứ sở này, Lang cố nhẫn nhịn trong lời nói chính mình. Sự nhân nhượng quá mức cần thiết. Anh biết và anh sẽ làm ngay nếu có thể.
- Mọi thứ ngươi thấy đều là thật. Chẳng lẽ, mùi máu quen thuộc vẫn không nhận ra sao?
Đoàn Hạo sửng sốt, hắn lần đầu tiên thấy hiện tượng kì lạ này. Một đám mây đen biết nói chuyện. Trông Lang mặt đỏ gay, hắn đủ biết cơn giận bộc phát tới mức độ nào. Tay Lang nắm chặt Huyết Vũ, nguy cơ là anh sẽ rút nó ra.
Chuyện gì đây?
Mắt Đoàn Hạo tối lại, những cảnh máu me biến đâu mất. Cái thực thực giả giả kia, nó pha trộn vô cùng phức tạp.
- Ngươi muốn gì? - Lang gằn giọng.
Giọng cười khanh khách, ma quái phá tan bầu không khí căng thẳng. Khoảnh khắc bất ngờ, đám mây bay vút lên cao và tạo một cơn địa chấn nhỏ.
Mặt đất rung chuyển, Đoàn Hạo cố bám vào thân cây gần đó. Giọng nói mang âm sắc rền vang, buốt tận óc:
- Ngươi chính là ta! Ta chính là ngươi!
Đoàn Hạo chịu hết nổi, hắn ôm chặt hai tai. Lát sau, mọi thứ yên tĩnh lại. Hắn mở mắt ra nhìn, Lang đứng đó, sắc mặt vô cùng xấu.
- Huynh nói đi! - Hắn đang mất kiên nhẫn.
Lang không đáp trả nổi, anh rút Thiết Trảo lên và tra nó vào vỏ. Những gì có thể anh đều làm cả.
Tại sao chứ? Tại sao ta không đối mặt được? Tại sao?
Bốp!!!
Lang đấm mạnh lên thân cây cổ thụ. Sự khổ sở tràn qua ánh mắt và cả tấm thân vương tử. Chưa bao giờ Đoàn Hạo thấy Lang suy sụp đến vậy. Hắn định chạm vào bờ vai ấy nhưng lại thôi.
- Nếu cho mình là một vương tử thì huynh cứ mang bộ dạng vậy đi. Còn huynh đích thị Khương Thập Lang thì mau đứng lên.
Đoàn Hạo chờ xem thái độ tiếp theo. Lang khẽ nhắm mắt lại, anh từ từ đứng dậy. Nhìn bàn tay mình, lúc nãy nó dính đầy máu đỏ. Sự hư ảo giữa tà thuật kì bí, anh đắng lòng đóng chặt bàn tay lại.
- Thứ khi nãy là gì vậy?
Lang lắc đầu, anh mệt mỏi không muốn trả lời. Đoàn Hạo hiểu rằng sự việc chẳng đơn giản như thế. Hắn nối gót sau Lang mà quay về vương phủ.
...
Đêm khuya thanh vắng, ánh sao lấp lánh giữa bầu trời vô tận. Trên mái nhà, Lang lặng lẽ ngồi uống rượu một mình.
Có thể những giấc mơ không bao giờ là thật. Ta đã sống như một bóng ma suốt bao năm qua. Lần lượt nhìn người mình yêu thương nhất, trân trọng nhất rời xa.
Còn gì là mãi mãi chứ!
Trái tim vỡ nát giữa đêm đông. Khi hạt tuyết lạnh căm bám lấy không rời. Cuối cùng, mọi thứ chìm vào giấc mộng phù du, mãi mãi xa vời.
Hơi men cay nồng, Lang cứ thế uống mãi. Tự nhận mình chẳng biết say là gì, ngàn chén u sầu chỉ vơi đi một nửa.
- Tử Phong ca!
Ngọc Mai thỏ thẻ, nàng từ từ leo lên bậc thang để đến gần anh. Như lẽ tự nhiên, ánh mắt Lang quá đỗi kinh ngạc. Dẫu thế, anh vẫn đưa tay kéo nàng ngồi bên cạnh.
- Nàng không sợ à? - Lang khẽ hỏi.
- Lúc nhỏ, ta cũng hay lên mái nhà ngồi. Chàng uống rượu sao?
Ngọc Mai hướng mắt sang chiếc bình chứa rượu ngon. Mùi hương thoang thoảng khiến nàng nhớ đến tháng ngày ở quê cũ. Lâu lắm rồi, từ ngày Lục nương mất, nàng không ngửi được hương rượu truyền thống đó.
- Ngọc Hoa tửu!
Nàng thì thầm như tự nói với chính mình. Loại rượu độc đáo do cha nàng chưng cất. Tại sao nó xuất hiện nơi đây?
- Nàng biết loại này à? - Lang chợt hỏi, mà anh không chắc câu trả lời sẽ mang lại cảm giác gì. Có thể sự bất ngờ khi thê tử đột nhiên ở bên cạnh lúc này, Lang ngẩng đầu trông chòm sao sáng trước mặt.
Ngọc Mai gật đầu nhẹ, nàng lặng lẽ nhìn Lang dưới trời thu gió lạnh. Gương mặt anh cô độc quá, nỗi xao xuyến như chính cái tên mình. Phải chăng Tử Phong là cơn gió nhỏ, phiêu bạt muôn nơi. Khắp cõi trần ai thiết tha tiếng gió lộng mây ngàn.
Lang cầm bình lên, anh tiếp tục uống. Ngọc Mai chợt nắm bàn tay ấy, nàng giữ chiếc bình lại.
- Chàng uống nhiều rồi!
Lang cười khẽ, anh thật khó xử trước tình huống này. Nàng ấy giật lấy bình rượu và đẩy nó ra xa. Không buồn cười lắm, Ngọc Mai bắt đầu giống hệt một phu nhân trẻ thực sự.
- Trời lạnh lắm, nàng nghỉ sớm cho khỏe.
Lang xuống giọng, anh chưa thấy phiền nhưng cơ bản vẫn thích một mình. Người con gái đó tuy là thê tử song anh mãi áy náy khi kéo nàng vào chốn hiểm nguy cận kề.
- Ta uống cùng chàng nhé!
Nói đoạn nàng nhấp ngay một ngụm. Lang nhướng mày, anh không nghĩ tửu lượng phu nhân khá đến vậy.
- Huynh muốn thi không? Ai say trước sẽ chịu phạt!
Nghe nàng nói, Lang hơi chợn người. Lần đầu tiên nàng ấy tỏ ra vẻ tự tin và đáng yêu đến kì lạ. Sao thế nhỉ? Lang ngây người một lúc.
- Chàng dám không?
Nàng vẫn cố khiêu khích, Lang bỗng phì cười. Chẳng ngờ giây phút hiếm hoi anh nở được nụ cười thú vị thế.
- Ta chưa bao giờ say cả.
Lang nói giọng ấm áp. Anh nghĩ nàng sẽ ngoan ngoãn leo xuống và về phòng. Tuy nhiên, Ngọc Mai đột nhiên lấy trong tay áo ra một bình rượu khác. Nó vô cùng thơm.
- Thứ này thì sao?
Nàng mở nắp ra và kê ngang mũi anh. Hương vị ngọt ngào, phảng phất mê đắm lòng người. Nó có vẻ khác lạ loại rượu anh đang uống. Lang ngạc nhiên lắm, anh nói khẽ:
- Thôi được rồi.
Cái gật đầu mang đầy ý nghĩa. Nó rơi đúng vào dụng tâm kẻ dưới mái nhà nhìn lên. Mặc kệ đêm dài ra sao, chỉ cần chuốc say gã ngốc đó thì không khí mới bớt nặng nề.
...
Đêm thu đầu mùa lạnh lẽo. Tiếng gió vi vu trên mấy nhánh cây to. Diệp Nguyên Long trầm ngâm bên ánh đèn sáng tỏ. Tấm bản đồ hãy còn đó, nét mực chưa ráo quanh bức