Tiếng sáo nỉ non, ai oán giữa kinh thành in màu máu đỏ. Lá thu bay lất phất hạt mưa sa. Nghiêng mái đầu xanh ôm trọn kiếp con người, trang quân tử đành u sầu nhỏ lệ...
Thay đổi số mệnh?
Có thể tin như thế!
Một lần thôi.
Nhưng...
Mọi thứ qua đi chỉ là ảo vọng...
Những gì người nói khi xưa liệu đúng chăng? Rằng cầm thanh kiếm thì không được phép thất bại?
Bóng tối giăng phủ, chế ngự trái tim. Sao bảo lương tri đánh thức tất cả? Ngay khi tay còn cầm chắc song kiếm nhưng...vẫn trơ mắt nhìn người ra đi...
Tại sao vậy?
Lang lặng lẽ từng bước chân trên nền đất lạnh. Nghe con tim thổn thức hệt mảnh pha lê vỡ nát giữa đêm đông. Người nằm đây mà hồn phách lạc phương nào, để kẻ vô tâm chạnh lòng đau đớn.
Mạnh Hy ôm chặt người trong vòng tay. Khi nước mắt nam nhi không còn rơi nữa, nó cạn khô tựa sa mạc đại ngàn.
Họ khổ đau, bất lực.
Lang biết và anh đứng đó khác chi kẻ dư thừa. Họ vẫn nhìn anh đấy thôi nhưng nó giống sự thương hại hơn.
Đến gần cũng chỉ vừa tầm, vừa đủ. Đủ để nhìn vị sư phụ duy nhất dám nhận mình làm đồ đệ dù biết rõ lai lịch học trò. Ông ấy làm tất cả mọi thứ, hy vọng nhỏ nhoi cốt muốn anh quay lại.
Giờ thì sao?
Anh bình thản nhìn ông chết trước mặt mình. Một cái chết anh hùng lẫm liệt.
Đột nhiên trái tim đau nhói, giật lên từng hồi. Cả cơ thể xâu xé nhau vì dồn nén xúc cảm bấy lâu. Có lẽ anh chịu đựng hàng tấn bi kịch đến mức sắp bị nó nhấn chìm xuống hồ lệ thời gian. Mảnh băng sót lại đã ăn sâu da thịt, nó khiến anh sống không bằng chết.
Chạm vào hai thanh kiếm, Lang hướng mắt sang Thịnh Nhạc Minh. Nỗi e dè hiện ra trong đáy mắt ông ta. Con ngươi sâu thẳm của lão đủ biết thế trận sắp giăng bài thế nào.
- Ngươi định trả thù cho Chu Dĩ Thông à?
Thịnh Nhạc Minh mạnh dạn cất tiếng. Hiển nhiên, ông ta nắm trong tay binh hùng tướng mạnh. Lý nào sợ vương tử đất Vân Chu nhỏ bé kia. Khắp nơi đều bủa vây quân đội, vua tôi nhà Nghiêm Vân khó lòng sống sót.
Lang liếc ánh mắt lạnh lùng như từng thể hiện cho lão xem. Cái phẩy tay đầy uy lực, Thịnh Nhạc Minh trông hành động của Lang mà khá căng thẳng. Nháy mắt, một đạo quân quỷ khóc thần sầu xuất hiện từ trên không!
Tinh binh Phượng Hoàng Tây Phục khoác đôi cánh quái lạ, bay lượn đầy bầu trời Yên Tảo. Họ vừa chạm đất đã lao tới tấn công quân gian tạo phản.
Không thể tin nổi mắt mình, tinh binh nhà Vân Chu như hổ đói vồ mồi, đạo quân của lão hồ ly co cụm rơi vào thế bị động. Cục diện thay đổi chóng mặt, cảm tưởng binh lính của hắn thỏa mãn cơn khát máu điên cuồng cho Huyết Vũ xơi tái.
- Khương Thập Lang!
Lão tặc gầm lên, sự phẫn nộ dâng cao tột bực. Cuộc đấu trí bao năm qua khiến hắn nắm trong tay đường đi nước bước sát thủ. Không ngờ, ngay hôm nay, Khương Thập Lang trở mặt lạnh lùng.
- Giữa ông với cha ta có chuyện gì, ta không cần biết. Nhưng hôm nay, nhất định ông phải trả giá...
Thịnh Nhạc Minh che mắt vì ánh sáng phản chiếu từ thanh kiếm sát thủ. Lưu Đình mím môi, tay thủ thế phản công. Hắn thậm chí chưa có trận đánh ra trò nào cùng Lang. Chí ít, giây phút nhân nhượng nơi bìa rừng đủ để hắn ngầm hiểu anh nguy hiểm như thế nào.
Quá đỗi kinh hoàng, song kiếm vừa rút ra thì hàng phòng vệ quanh Thịnh Nhạc Minh đổ gục xuống, mặt hắn tái nhợt. Lang cứ thế giết chết tất cả kẻ bảo vệ hắn, một cách nhanh gọn không thương tiếc.
Tàn nén nhang, đội quân Tây Phục chiếm thế thượng phong, dồn lũ phản tặc giữa vòng vây lửa đỏ. Có chết, Thịnh Nhạc Minh cũng không hình dung nổi đội quân khổng lồ của mình sắp bại vì cánh quân nhỏ bé đó. Hắn quay về phía Mạc Sa Dĩnh. Bạo chúa đại mạc kia kì thực đang mở rộng tầm mắt. Việc xem thường vương tử Vân Chu mà quân nhà Âu Sa Nhĩ tiêu hao khá nhiều binh lực. Hắn cảm thấy nỗi ghen tức bộc phát khi gã nam nhân có diện mạo bế nguyệt tu hoa kia tài sức hơn người.
- Ta không bao giờ thất bại! Không bao giờ!
Thịnh Nhạc Minh một lần nữa khẳng định. Lão ta giơ tay ra hiệu, tức thì khẩu đại pháo bí mật giương nòng thép, chuẩn bị khai hỏa.
- Chẳng ai ngăn ta có được thiên hạ!!!
Hắn phút chốc cười như điên dại, quả pháo thần công ôm mồi lửa đỏ rực, nó hướng vào tâm sân rồng. Tiếng nổ chói tai kèm âm thanh rung chuyển mặt đất. Người người ngã đổ lên nhau, tường thành nghiêng ngả. Chưa kịp định thần thì quả pháo khác bồi đến, nó trở thành thảm kịch.
Ầm!!!
Khói bụi mịt mù chẳng phân biệt lối đi. Thị vệ và hết thảy binh lính kẻ tử nạn, kẻ bị thương nằm la liệt.
- Hắn điên rồi!
Lang gằn giọng, anh tức khí nắm ngay Huyết Vũ. Đoàn Hạo bấm bụng, hắn bồn chồn trong dạ. Quay sang, Mạnh Hy vẫn ngồi như xác chết bên cạnh Chu sư phụ. Hạo Nguyên cùng mọi người ra sức chống đỡ phản tặc.
Không suy nghĩ nhiều, Đoàn Hạo nhanh chóng đến bên tấm thân Chu Dĩ Thông. Người đã trút hơi thở nhưng cơ thể còn nóng ấm. Trực giác mách bảo, Đoàn Hạo lấy ngay kim châm huyệt đạo. Mạnh Hy sực tỉnh, anh chằm chằm trông bàn tay danh y đại mạc.
- Người huynh cần cứu chính là Khương Thập Lang! Hãy nhớ điều đó!
Mạnh Hy ngẩn người, anh chưa hiểu ý Đoàn Hạo. Tuy nhiên, dáng vẻ nghiêm nghị này đủ để anh biết hy vọng nhen nhóm nơi đây. Anh nắm bàn tay sư phụ, cố truyền ý niệm sinh tồn cho ông.
- Cầu xin vương gia...
Anh cúi đầu rồi cầm kiếm lao ra phía quân thù. Đoàn Hạo thở dài, hắn chẳng mấy lạc quan lắm.
Lang tiếp tục vung kiếm giữa vòng binh đao. Máu lênh láng tràn xuống từng bậc tam cấp. Huyết Vũ cùng Thiết Trảo nếm đầy máu tươi tanh nồng. Cảnh tượng ác liệt tựa chiến trường quan ải.
Thịnh Nhạc Minh mặt lạnh không khác chi Lang. Hắn cười khanh khách chốn loạn đao vây bủa.
- Ngươi đang làm tôi trung sao? Khương Thập Lang, chúng ta chưa từng nợ nhau. Hôm nay, ngươi kéo quân về đây chẳng phải mục đích như ta à?
Giọng điệu khinh bỉ của Thịnh Nhạc Minh làm Lang khá bực mình. Lão tặc cố phân tâm tư tưởng anh mà. Hắn cho pháo binh cùng kỵ mã dồn dập công thành. Sự chuẩn bị suốt bao nhiêu năm. Dã tâm vô cùng lớn, tuyệt nhiên không thể thất bại được.
Lang nhìn hai thanh kiếm đẫm máu, anh sững người lại. Đội quân đã cân bằng nhau, chí ít là thế. Thịnh Nhạc Minh ôm chắc thất bại rồi. Tuy nhiên, Lang cũng xuống sức không ít. Cơ thể anh lên tiếng vì phải chống chọi hàng ngàn người võ nghệ tinh anh.
Nếu không có ngươi