Cỗ xe lăn bánh thật nhanh, Tần sư thúc băn khoăn câu chuyện vừa xảy ra. Ngay lúc này, tất cả họ sửng sốt khi phát hiện sự có mặt của một người khác nữa.
- Ơ, điện...điện hạ?
Tần sư thúc kinh ngạc, ông kéo khăn che mặt xuống. Mọi người xôn xao cả lên.
- Điện hạ, sao người lại ở đây?
Bình vương gia cơ thể suy yếu, ngài ấy không nói được gì ngoài những động tác của các ngón tay. Lão Nhị dần hiểu vấn đề, ông lấy ngay lá thư Mạnh Hy trao sư thúc rồi đọc nó.
- Kiến Thu! Chúng ta cần đưa điện hạ về thảo nguyên ngay!
Tần sư thúc tâm trí rối bời, ông chẳng thể tin những gì Mạnh Hy viết là sự thật cả. Bệ hạ và thái tử lâm bệnh, nằm mê man. Bình vương gia bỗng ra nông nỗi này. Rốt cuộc, chuyện quái quỷ gì đó đang xảy ra chứ?
- Chúng ta đi còn bệ hạ thì sao? Thần tử mà bỏ mặc quân vương à? Ta không làm được!
Tần sư thúc nắm chặt phong thư, ông muốn dừng xe quay về. Lúc này, họ đã ra khỏi ranh giới Yên Tảo. Hạo Nguyên bỗng dừng ngựa, cậu đối mặt sư thúc, nói chuyện một cách nghiêm nghị.
- Chúng ta đang cố bảo toàn đại cuộc. Khắp kinh thành đều thuộc phe cánh hoàng hậu. Nơi này sắp loạn lên vì binh biến. Nếu ở đây, hoàng hậu sẽ gây áp lực cho Mạnh Hy. Huynh ấy bị ép đến đường cùng, thúc biết không?
Tần sư thúc chẳng cam tâm, ông ấy gằn giọng:
- Nó nghĩ chúng ta yếu đuối nên cần trốn chạy? Ở lại chỉ vướng bận sao?
- Thúc à! Mạnh Hy phải bán mạng vì chúng ta đó! Người làm ơn đừng buộc con nói ra chứ!
Hạo Nguyên bỗng ôm miệng. Cậu hối hận vì mình lỡ lời. Xem ra lão Nhị thông suốt vấn đề. Ông ấy vỗ vai người huynh đệ:
- Hãy bảo vệ vương gia cho tốt. Chúng ta sẽ xây dựng lực lượng, yểm trợ Mạnh Hy. Bây giờ, điều quan trọng là tin tưởng thằng bé!
Tần sư thúc ảo não. Ông ấy hoàn toàn bất an khi nghe Hạo Nguyên nói. Đành rằng sớm muộn chuyện xấu xảy ra nhưng hà cớ gì vương quyền sa vào tay hoàng hậu.
- Đưa vương gia về thảo nguyên tĩnh dưỡng. Ta sẽ tìm cách liên lạc với các trung thần trong triều.
Nói là làm, cỗ xe tiếp tục lăn bánh trên con đường mòn hai bên cỏ mọc xanh um. Ánh nắng chiều gay gắt bao trùm khoảng trời ảm đạm.
...
Khói lửa đỏ rực góc trời Vân Chu. Đám mây đen kịt vần vũ khắp biên thành. Tinh binh Tây Phục đang chống giữ bằng mọi giá trước khi chủ nhân chưa quay về.
Quân triều đình dồn xuống Vân Chu như muốn san bằng tất cả. Tên bay, lửa phóng hỗn loạn khắp nơi. Bá tánh trong thành tháo chạy tràn lan, tiếng trẻ con khóc khác chi nỗi ám ảnh giữa ban ngày.
Binh sĩ hò hét, trống chiêng vang dậy. Những sát thủ Phượng Hoàng Tây Phục không ngại tiễn họ lên đường. Tuy nhiên, thiếu vắng chủ nhân làm họ vô cùng khó khăn. Sức người có mạnh thì cũng mãi là thân xác phàm trần. Binh lính ào ào thác đổ, quân tử ắt đành vùi thây.
- Lang!
Đoàn Hạo quay sang, hắn chỉ tay lên trời. Đám mây đen đã làm tăng ma tính cho binh lính Diên Phong. Về tới Vân Chu trong cảnh hỗn chiến ngút trời, Lang chau mày nhìn bách tính lầm than khổ sở.
- Đi!
Mệnh lệnh thốt ra, đàn sói Lang tộc tràn qua cổng thành. Tinh binh Vân Chu mừng rỡ khi vương tử quay về. Họ mau chóng chạy tới cấp báo tình hình:
- Bẩm công tử! Cửa Đông bị phá rồi!
Lang ngẫm nghĩ giây lát liền nói nhỏ vào tai thuộc hạ. Hắn hiểu ý vội vã y lệnh.
- Nàng bám chặt nhé!
Ngọc Mai chỉ kịp dạ một tiếng thì con ngựa phi ngay đến bức tường lửa phía trước. Lang một tay vòng quanh hông nàng, thoắt cái nhảy bậc lên tường thành.
Thiết Trảo hừng hực khí thế, sẵn sàng đợi lệnh chủ nhân. Đám mây đen bao trùm thành Vân Chu, nháy mắt nó bị Thiết Trảo thâu tóm toàn bộ tà khí.
Ngọc Mai vô cùng sửng sốt. Nàng không ngờ sức mạnh tà kiếm lại khủng khiếp đến vậy. Hơn hết, phu quân nàng có khả năng khống chế nó tới mức thượng thừa. Sau khi tỉnh lại, huynh ấy trông khác biệt rất nhiều.
- Chuyện gì vậy?
Binh lính ngơ ngác nhìn nhau, đám mây tan biến khiến họ sực tỉnh. Đàn sói bủa vây vô cùng khiếp đảm, tinh binh Tây Phục dàn trận để bắt sống tất cả.
- Bẩm công tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong!
Lang gật đầu, ra hiệu cho Đoàn Hạo. Tay lang y liền rải thứ bột nào đó xuống thành. Binh lính triều đình ngửi phải đều ôm đầu la hét. Giờ thì đâu có sức mà chiến đấu, họ nằm la liệt bên dưới chờ chết.
Xác người ngổn ngang chất chồng. Nếu về muộn hơn chút nữa thì mọi chuyện sẽ còn tới đâu. Nỗi căm hận sâu thẳm trong tim, Lang dồn nó thành sức mạnh để chống lại vương quyền.
Yến Loan hoàng hậu! Bà ép ta đến bước này thì đừng bao giờ hối hận!
- Tử Phong?
Ngọc Mai chợt âu lo khi sắc mặt phu quân mang nét oán hận tột cùng. Cảm giác bóng tối sẽ nuốt chửng chàng nếu lí trí bị lấn át.
Không! Chàng sẽ không thay đổi!
- Tử Phong!
Nàng bất giác nắm chặt tay Lang. Hơi ấm mỏng manh truyền qua suy nghĩ hận thù, Lang sực tỉnh quay về hiện tại.
- Chàng sao thế?
Giọng dịu dàng của thê thử làm Lang ái ngại. Giây phút ngắn ngủi anh đã nghĩ nhiều chuyện không hay.
- Chúng ta về phủ thôi!
Lang nói rồi lặng lẽ quay gót. Bước theo sau bóng tùng quân, nàng thấy xót xa biết nhường nào. Giá như hiểu cả hành trình lớn lên của chàng, có khi nàng tìm được cách hóa giải nút thắt.
...
Trời thu tĩnh mịch, không khí lạnh lẽo bao trùm. Mạnh Hy một mình đứng dưới ánh sao đêm. Bờ sông năm nào in dấu chân quân tử, cứ mỗi khi muốn gặp nhau là đến đây chờ đợi.
Anh vẫn âm thầm làm chuyện này.
Đợi một cách vô thức.
Dù không biết bao giờ hắn trở lại. Vết thương kia có hành hạ xác thân.
Người đi cũng đã đi nhưng kẻ ở lại phải nặng gánh giang sơn trăm họ. Sợi dây huynh đệ có còn bền chặt theo gió bụi thời gian?
Mang suy nghĩ đó bên góc trời xa vắng, vương tử Vân Chu đón chiếc bóng đơn côi trong đêm trường lạnh lẽo.
- Lang?
Đoàn Hạo gọi với lên cao. Hắn thấy Lang ngồi thẫn thờ trên mái nhà cũng khá lâu. Hôm nay sao mọc rất nhiều, trời quang đãng sau trận càn quét của triều đình. Hắn ngán ngẩm ngước mắt trông phía trời xa. Những vệt sáng kéo dài chốn Bắc đô như thứ ma mị đầy hấp dẫn.
- Rốt cuộc huynh đã giết chết kẻ truy sát mình bao năm qua. Tai họa tiềm ẩn tiếp nối nhau không ngừng. Oan oan tương báo đến khi nào mới chấm dứt.
Đoàn Hạo thở dài, hắn chẳng mong Lang thổ lộ thêm gì. Bản tính vương tử ngoài ít nói, kiệm lời thì hành động mới chính là đặc trưng.
- Ta vẫn phải bảo vệ Vân Chu như trước kia thôi. Có lẽ cuộc chơi này không thể dừng theo ý bà ta.
Lang chợt đứng dậy trông chòm long tinh rực sáng trước mái đầu. Con rồng uốn lượn một cách oai vệ giữa vũ trụ bao la.
- Ta muốn hỏi huynh một câu! - Đoàn Hạo nhìn trực diện gương mặt lạnh lùng của vương tử. Hắn nói thật chậm rãi:
- Chuyện ở kinh thành là thế nào? Huynh thực muốn ám sát hoàng hậu sao?
Lang thoáng chau mày, anh thừa hiểu ẩn ý thâm sâu bên lề câu chuyện. Việc cản trở hay đe dọa Diên Phong cũng chỉ là một phần lí do. Nội tại vấn đề người trong cuộc mới biết rõ.
- Ta cũng từng nghĩ như thế, nhưng chưa thể trả lời huynh lúc này. Nó bắt nguồn từ câu chuyện xa xưa, khi ta còn là một đứa trẻ...
Chạm nhẹ hai thanh kiếm, Lang liếc nhìn ánh mắt Đoàn Hạo. Hạt bụi thời gian hằn sâu trái tim quân tử. Màu tím nhạt nhòa ngoài bóng nước xa xa, cuốn trôi chiếc lá thu đắm mình theo dòng sông bạc.
- Lòng dạ nữ nhân không thể lường trước được!
Đoàn Hạo buông một hơi dài, hắn nhìn Lang thật lâu. Đáy mắt vương tử u sầu ảo não trước đây giờ nét đổi thay xuất hiện. Nó nhuốm màu u ám hơn hay hé mở niềm tin cuộc sống?
- Nói thế nào thì huynh cũng kéo thê tử mình vào cuộc chiến vương quyền. Ta e nàng ấy sớm muộn cũng trở thành nhược điểm của huynh. Dù gì nàng ta cũng là người của huynh mà!
Hắn nói chẳng sai câu nào, Lang chạm lên hai thanh kiếm. Hành động vô thức mỗi khi bóng tối và sự cô đơn trở về. Đoàn Hạo lắc đầu rồi lẳng lặng rời đi. Lang dõi mắt theo, trong đầu bỗng nghĩ ngợi xa xăm.
Cơn gió thu se lạnh phả vào căn phòng hiu quạnh. Ngọc Mai lặng yên ngồi bên cửa sổ, nàng hồi tưởng giây phút ngắn ngủi nơi đầm nước đáy vực.
Kéo khăn trùm đầu xuống, nàng nghẹn ngào nhìn mái tóc bạc trắng. Chẳng để tì nữ nào thấy cả, nàng thu mình giữa căn phòng thiếu hơi ấm này.
Huynh ấy hẳn vùi đầu vào chiến trận, binh thư nơi thư phòng. Ta mãi mãi cũng chỉ là nữ nhân thôi. Dù ở cạnh chàng nhưng