Đống lửa cháy bập bùng, tí tách. Bóng người in trên vách mờ mờ ảo ảo. Những bộ y phục ướt sũng vẫn đang chờ được hong khô.
Ngọc Mai ngồi co ro bên vách đá. Nàng như con thú hoang bị tổn thương, không dám nhìn thế giới xung quanh. Mỗi cử động của Lang đều khiến nàng sợ hãi, bấn loạn.
- Ngọc Mai...
Lang chạm nhẹ bờ vai ấy, nàng giật thót mình rồi lùi nhanh về sau.
- Nàng sao thế?
Lang vô cùng khó hiểu, anh cảm giác hụt hẫng, cứ như thể mình vừa gây nên điều gì đó vô cùng tệ hại.
- Thiếp...thiếp không sao cả!
Dáng vẻ trốn tránh, sợ sệt, nàng khiến Lang càng muốn đến gần để tường mọi lẽ.
- Không! Tử Phong! Chàng...xin chàng đừng đến đây! Thiếp cầu xin chàng!
Giọng nàng tha thiết, khổ sở. Lang bắt đầu hiểu vấn đề chẳng đơn giản thế. Anh thận trọng tiến thêm bước nữa, cứ xem như lý do gì cũng được. Nhất định nàng ấy đang gặp ám ảnh khủng khiếp.
- Đừng sợ! Ta đang ở đây mà!
Lang thật cẩn thận, anh bước chân nhẹ tới nỗi không phát ra tiếng động nào. Khoảnh khắc sắp chạm bàn tay bé nhỏ kia, Ngọc Mai bỗng vùng dậy. Theo bản năng, nàng đẩy phu quân sang bên rồi chạy nhanh về phía đầm nước.
Hốt hoảng cực độ, nàng chẳng dám quay đầu lại nhìn. Nếu cùng đường, lí nào lao mình xuống dòng nước lạnh lẽo kia chứ? Nàng sắp phát điên thật rồi!
- Mai nhi...
Tà khí Huyết Vũ bỗng suy yếu. Nàng cảm nhận trái tim thanh kiếm trở nên khác thường. Bất an vô ngần, nàng ngoảnh mặt lại.
- Tử Phong?
Tâm trí rối bời, nàng quên mất nỗi sợ hãi bao trùm. Tay chân luống cuống, nàng chạy ngay đến chỗ phu quân.
- Chàng sao thế này?
Sau cú đẩy bất ngờ của thê tử, Lang ngã bật vào vách đá. Ngực anh đau nhói, sắc mặt xấu đi trông thấy.
- Tử Phong! Thiếp xin lỗi! Chàng thấy sao rồi? Chàng...
Cổ họng nghẹn đắng, nàng chẳng biết mình đã khóc vì Khương Thập Lang bao nhiêu lần. Cớ sao tình ái khổ sở thế này. Là nàng sai hay trái tim quân tử hờ hững lạnh lùng?
- Ta ổn, đừng khóc Mai nhi! Không sao cả!
Lang gạt nhẹ dòng lệ lăn dài trên gò má thê tử, những giọt máu đỏ ướt đẫm rơi xuống nền đất. Sực tỉnh, nàng nắm lấy bàn tay Lang thảng thốt:
- Tử Phong, tay chàng...
Nàng mím môi rồi xé mảnh vải dưới tay áo để băng lại cho Lang. Nhìn bàn tay đầy vết cắt, lòng nàng đau đớn biết nhường nào.
- Đừng lo! Vết thương ngoài da thôi.
Lang khẽ lắc đầu, anh để yên cho nàng băng bó. Trong trái tim, hình ảnh cô thiếu nữ năm nào đột nhiên làm lòng Lang trỗi nên cảm giác kì lạ. Anh không sao hiểu được, có thể nó đến muộn nhưng điều đó tốt hơn chưa bao giờ cảm nhận.
- Thiếp xin lỗi! Chàng có đau lắm không?
Nàng thỏ thẻ lời nói dịu dàng, một chút trẻ con nhưng vô cùng chân thật. Lang rất mệt, anh thể hiện điều đó qua hơi thở đứt quãng và nó lại càng làm nàng ấy rối bời, khó an.
- Chuyện gì xảy ra cho nàng? Nói ta biết được không?
Ngọc Mai tránh ánh nhìn phu quân. Nàng kéo khăn trùm đầu xuống thấp, cố quay sang hướng khác.
- Thiếp...
- Nàng...không muốn ở bên cạnh ta nữa sao?
Đột nhiên Lang hỏi khiến Ngọc Mai ngẩn người. Nàng nắm hờ bàn tay đầy thương tích đó mà cõi lòng nặng trĩu.
Phải!
Là thiếp yêu chàng nhưng...
Tử Phong, thiếp biết làm sao nói cho chàng hiểu bây giờ?
- Nàng mau phơi áo đi! Trời lạnh lắm.
Lang nhẹ nhàng bảo. Ấy thế, mặt Ngọc Mai bỗng dưng đỏ ửng. Làn môi anh đào hé mở, chút gì ngại ngùng nơi gò má thiếu nữ.
- Thiếp...không lạnh đâu!
Ngọc Mai e dè đáp. Nàng thật sự lạnh đến nỗi tay chân tím tái đi. Lang vớ tay chạm thử áo mình, xem ra nó cũng khô rồi. Anh liền khẽ khàng nói:
- Nàng cởi áo ra hong khô đi. Lấy áo ta mà khoác vào!
Nói đoạn, Lang quay người sang hướng khác. Ngọc Mai bần thần nghĩ ngợi, đã là phu thê nhưng cứ ngại ngùng. Chàng ấy lúc nào cũng tỏ ra người quân tử.
Thật sự cái lạnh khiến nàng cầm cự không nổi. Cuối cùng, nàng bẽn lẽn cởi áo ra hong khô. Khoác tấm áo phu quân mà bao xúc cảm cứ trào dâng. Huynh ấy vì nàng mà bất chấp tất cả. Nghĩ tới, nước mắt nàng bỗng lăn dài trên má.
Hai tay ôm đầu gối, nàng gác cằm lên trên. Lang im lặng khá lâu. Ngọc Mai sờ thử y phục, nó khô hơn một chút. Nàng định bụng mặc vào thì...
- Á!!!
Nghe giọng thất thanh, Lang ngoảnh mặt lại nhìn. Một con rắn đang bành mang, cái lưỡi dài phì phì đe dọa Ngọc Mai. Nàng ấy hoảng hốt để rơi áo Lang xuống, còn chiếc yếm nhỏ trên người, nó lộ bờ lưng trắng nõn của nữ nhân.
Lang cầm hòn đá ném mạnh, con vật nhanh chóng phóng đi mất. Anh lại gần trấn an thê tử. Có vẻ nét ái ngại đủ cho Lang hiểu vấn đề. Anh định nhặt áo lên khoác lại cho nàng thì bất ngờ lọn tóc trong chiếc khăn che đầu lộ ra. Đáy mắt quân tử dao động, từ sâu thẳm trái tim cứ như mảnh băng vỡ xuyên qua.
- Nàng...
Giọng Lang nghẹn đắng, anh kéo chiếc khăn trùm đầu xuống.
- Không!
Ngọc Mai sụp chân, nàng ôm mặt trốn tránh.
Những gì Lang muốn thấy chỉ có thế. Mái tóc thiếu nữ mang màu trắng như lão bà thất tuần. Hậu quả tất yếu mà con hỏa xà mang lại. Nó khiến nàng sợ hãi, trốn chạy mọi thứ.
Cõi lòng quân tử đè nặng năm non. Lang ngẩn người sửng sốt. Phải chăng kẻ vô tâm bao tháng bao năm đích thị ta?
Người chẳng màng hiểm nguy, liều mình làm thuốc dẫn để cứu lấy phu quân. Có lúc nào nơi trái tim nhen nhóm bóng hình nàng diễm lệ yêu kiều.
- Ta xin lỗi! Tất cả đều do ta...
Cái dáng vẻ cô độc, nhỏ bé của Lang làm trái tim nàng se thắt lại.
- Tử Phong!
Ngọc Mai mấp mái đôi môi nhỏ bé, tự dưng nước mắt cứ ứa ra.
Lang khổ sở nhìn nàng. Anh không cần ai che chở, không cần được báo đáp. Anh muốn chấp nhận tất cả! Chấp nhận những cơn mưa lạnh lẽo ngấm vào da thịt.
Có ai đếm được những vì sao trên trời đâu! Tại sao nàng cố làm những việc con người không thể thực hiện được? Điều đó có ý nghĩa gì đối với một sát thủ như ta? Nàng cười nhạo ta hay thương hại ta đây?
- Xin lỗi, lẽ ra thiếp không nên để chàng thấy bộ dạng này.
Làn thu thủy rợp bóng hàng mi, bỗng lay chuyển những tia mắt buồn miên man diệu vợi. Ngọc Mai lặng lẽ khoác tấm áo lên người. Nàng nhẹ nhành quay người sang hướng khác.
- Chàng phải sống để thực hiện mục tiêu trọng đại. Thiếp sẽ về Vân Giang trông nom mộ phụ thân.
Nàng nén lòng nói ra câu nghịch ý. Mái tóc trắng buồn thương bên ánh lửa nghẹn ngào. Nàng thấy bóng Lang chập chờn trên vách đá, cô độc đến man dại.
Có lẽ nàng đã sai...
Nàng biết tất cả mọi thứ, trốn chạy như kẻ quẫn trí và cuối cùng quyết định rời xa chàng.
Cũng dễ hiểu thôi. Sự thật khiến con người ta thay đổi đến nỗi bản thân cũng không nhận biết rõ. Nàng và con người cô độc kia, cuối cùng cũng chỉ là giấc mơ ngoài tầm tay không với tới được.
Nếu biết trước là như thế, tại sao cứ mong chờ?
Nếu biết tất cả là thế, tại sao cứ kiềm nén, cứ yêu thương?
Nàng không muốn chạm vào vết thương trong tim huynh ấy. Lòng nàng se thắt bên ánh lửa đỏ rực, có cái gì đó xoáy sâu vào tâm hồn nàng đau thật đau...
Chưa bao giờ nói tiếng yêu thương. Chưa bao giờ nàng hy vọng Lang phút chốc rung động vì mình. Nhưng có những tình yêu không được nói ra không có nghĩa là nó không tồn tại.
Một tình yêu sắp chia lìa, khi Lang biết được điều đó thì nàng sẽ ra đi, không ngoái đầu không nhìn lại. Bóng tối, cô đơn, tất cả chỉ là chiếc bóng của cuộc đời anh.
Tàn nhẫn quá...
Nàng tàn nhẫn quá nhưng nàng vẫn quyết ra đi...
Có thể làm khác sao? Nàng chẳng muốn ai thương hại mình. Thậm chí là huynh ấy, người nàng yêu thương thật dạ.
Lang là một sát thủ. Điều đó không thể ngăn cản tình yêu nàng dành cho anh. Nhưng chẳng lẽ anh cứ chấp nhận mãi làm sát thủ máu lạnh để người đời nguyền rủa, một kẻ luôn mang đến nỗi thống khổ tột cùng cho nhân thế.
Không! Nàng không muốn. Chẳng đâu là bờ bến cả. Nàng đã tự hỏi đi hỏi lại bản thân mình rằng phu quân nàng là sát thủ thật sao, trong khi trái tim chàng ánh lên sự yếu mềm tận sâu tâm hồn, cuối cùng lại lộ ra dưới những cơn mưa buốt giá.
Tử Phong, con người đáng thương ấy. Chàng sẽ đi về đâu hay để cuộc đời đắm mình trong bể máu...
- Ngọc Mai! Ta xin lỗi...
Lang chầm chậm tiến tới cạnh nàng. Bất ngờ, anh vòng tay ôm chặt người nhi nữ ấy.
- Chàng?
Hơi ấm đong đầy sưởi ấm trái tim sầu não, Ngọc Mai choáng ngợp bởi thứ tình cảm vô hình kia. Phải chăng chàng giấu nó trong lớp băng tuyết vĩnh cửu. Đợi chờ vầng dương tan chảy nỗi u hoài?
- Ta không đáng để nàng hy sinh như vậy!
Lang thì thầm, anh gạt nhẹ bờ mi đẫm nước mắt. Tình yêu đâu khác gì nếm mật nằm gai. Nàng đã ôm lấy nó suốt bao ngày phòng loan hiu quạnh. Chút dư vị cay nồng sót lại, nàng gục đầu lên ngực chàng thổn thức.
- Xin lỗi, là do thiếp mà ra cả! Tử Phong, là thiếp lợi dụng chàng...
Ngọc Mai không kiềm chế nổi sự giày vò, nàng kể, kể hết cho Lang hiểu. Đâu ai biết tâm tình vương tử còn nặng gánh giang sơn. Điều Lang phải âm thầm hành động, sứ mệnh quan trọng phụ thân giao phó. Anh xoa nhẹ bờ vai nhi nữ, giọng nói vẫn trìu mến như mọi khi:
- Ta biết, nàng đừng suy nghĩ gì cả. Mọi chuyện qua rồi. Bây giờ, hãy ở