Nghi lễ đêm giao thừa của hoàng tộc Đại Thương được chia làm hai phần.
Phần thứ nhất sẽ diễn ra ở đại điện, Hoàng đế sẽ nhận lễ chúc mừng của con cái, bá quan và các khách mời như sứ thần đại diện các nước lân cận nếu có.
Theo tục lệ, Hoàng đế chỉ giữ lại vài món lễ vật tượng trưng, còn đa số những món khác sẽ được ngài ban thưởng cho những ai tham dự nghi lễ.
Sau đó, Hoàng đế sẽ đọc chiếu văn chúc Tết cũng như nói vài lời dặn dò, các kế hoạch cho năm mới.
Sau khi mọi người dùng ngự yến tại đại điện, phần lễ thứ hai sẽ bắt đầu.
Hoàng đế cùng quan lại sẽ di giá đến cổng chính của hoàng cung Trích Nguyệt, sau đó Hoàng đế cùng vài thành viên thân cận trong hoàng tộc sẽ cùng bước lên tường thành, làm lễ tế trời đất vào một khắc trước nửa đêm.
Đúng nửa đêm, đích thân Hoàng đế hoặc thái tử sẽ châm đuốc cho loạt pháo hoa mừng năm mới, nếu chưa có thái tử thì người con trưởng hoặc vị vương tử nào được chú định cho vị trí trữ quân tương lai sẽ thực hiện nghi thức này.
Lúc Khung Dực bước vào đại điện, mọi người cơ hồ đều đã có mặt đông đủ, chỉ trừ Hoàng đế còn chưa giá lâm.
Không phải hắn muốn làm eo tới trễ, sự thật là hắn chọn đi chọn lại mãi cũng không chọn được bộ y phục nào ưng ý.
Đến nỗi, Kỷ Phong còn suýt nữa là bắt hắn mặc luôn bộ binh phục cho rồi.
Khung Dực đi ba năm, quần áo trong cung điện đều đã chật, còn vài bộ hắn vội vã mang theo từ Khúc Băng cũng chỉ là y phục hàng ngày, không có bộ nào đủ long trọng.
Sau cùng, hắn đành chọn một bộ binh phục trông được nhất, khoác thêm một chiếc áo choàng nhung dài thêu chỉ bạc, viền đá quý, trán đội vương miện dành cho vương tử khi thiết triều để tăng phần trang trọng.
Ngoài ra, trong những bím tóc nhỏ của hắn hôm nay còn chen vào những sợi tơ vàng thật nhuyễn, tiệp màu với đôi hoa tai vàng mà hắn đang đeo.
Nhìn tổng thể, Nhị vương tử hôm nay trang nghiêm, khiêm tốn nhưng không lu mờ.
Mọi điểm nhấn đều rơi trên mái tóc nâu dài xen lẫn tơ vàng óng ánh và ngũ quan anh tuấn, cương nghị.
Khi Khung Dực bước vào, mọi ánh mắt của hoàng thất, triều thần đều bị hút về phía hắn.
Sau một hồi im ắng, những tiếng xuýt xoa, tán thưởng bắt đầu râm ran lan ra trong sảnh.
Khung Dực trái lại hoàn toàn không để tâm, hắn đưa mắt nhìn quanh một lát rồi bước tới bên Khung Tuấn, lúc này đang cùng một vài vị đại thần trò chuyện.
Khung Tuấn đã nhìn thấy nhị đệ từ khi hắn bước vào cửa, ánh mắt vẫn luôn âm thầm quan sát và đánh giá.
Hôm nay Khung Tuấn vận một bộ lễ phục màu tím may bằng nhung mịn, áo choàng dài tay đồng bộ phủ bên ngoài, trên người đeo không ít trang sức bằng đá quý được cẩn thận chọn lựa và phối màu theo trang phục, tỏa ra khí chất cao quý xa hoa của hoàng gia.
"Đại hoàng huynh." Khung Dực mỉm cười bước tới.
"Nhị đệ đến rồi.
Còn không mau chào Bình tể tướng và Trần đại nhân quan Tư tế đi."
Hai vị đại thần kia nghe vậy vội hành lễ với Khung Dực trước, sau đó Khung Dực đáp lại đơn giản, chào hỏi qua loa rồi đưa mắt tìm quanh.
Người hắn muốn tìm vẫn không thấy bóng dáng.
"Đệ đang suy nghĩ gì thế?" Sau khi hai vị đại thần rời khỏi, Khung Tuấn quay sang khẽ hỏi.
"À, không có gì." Chợt Khung Dực nhớ ra một chuyện, lập tức hỏi đại ca.
"Đại ca, tối qua đệ có đi thăm Tiểu Huyền, thấy đệ ấy đã tiến bộ hẳn! Trong ba năm qua đã xảy ra chuyện gì? Tìm được thần y nào chữa cho Tiểu Huyền sao?"
Khung Tuấn ngạc nhiên một thoáng rồi bật cười: "Làm gì có thần y nào! Tất cả là nhờ Ngọc Huyên."
"..."
Khung Dực không đáp lời.
Dường như sâu trong thâm tâm, hắn đã biết là nhờ người đó.
Cái cách Tiểu Huyền ỷ lại vào y, tin tưởng y, thương yêu y.
Cái cách y dịu dàng chăm sóc Tiểu Huyền...!Tất cả đều rõ ràng.
"Ngọc Huyên đã làm thế nào vậy? Tất cả chúng ta đã thử mọi cách trong bao nhiêu năm, thế sao y lại có thể..."
Khung Dực chợt bỏ dở câu nói, bởi vì đúng lúc này, ánh mắt hắn chạm phải dáng hình của người đó.
Hôm nay Ngọc Huyên không mặc lam y.
Ngày Tết của Đại Thương cũng trùng lịch với Kinh Lạc, do đó hôm nay cũng là Tết của Kinh Lạc.
Ngọc Huyên mặc áo màu đỏ sẫm thêu hình hoa cúc, dệt từ một loại tơ lụa trông có vẻ mềm rũ, chắc chắn là được gửi từ phương nam đến.
Áo dài tay thụng bên ngoài, bên trong là một lớp áo khác với ống tay áo nhỏ hơn màu xanh thẫm.
Hôm nay y lại vấn khăn truyền thống của người Kinh, tiệp màu với áo ngoài, khoác một chiếc áo choàng màu đỏ tươi hơn một chút.
Ngọc Huyên bước vào sảnh còn dắt tay Tiểu Huyền.
Tiểu Huyền vừa trông thấy đại ca nhị ca đã vui mừng chạy đến, ôm chầm lấy chân Khung Dực.
Khung Dực cười vang rồi bế bé lên cưng nựng một hồi, sau đó đưa mắt nhìn Ngọc Huyên.
Hết cách, Ngọc Huyên đành tiến đến.
"Ngọc Huyên tham kiến Nhị vương tử." Ánh mắt y nhìn xuống, né tránh cái nhìn của người đối diện.
Đáp lại, Khung Dực chỉ lẳng lặng gật đầu.
Đúng lúc này, Khung Tuấn bước lên một bước: "Ngọc Huyên, đêm nay đệ muốn ngồi cạnh Tiểu Huyền hay ngồi ở khu vực dành cho sứ giả?"
Ngọc Huyên vui mừng ngẩng lên: "Anh Khung Tuấn, cho em ngồi với Tiểu Huyền nhé, được không?"
"Haha, ta cũng đoán vậy rồi.
Đi thôi, qua bên kia, phụ hoàng cũng sắp đến."
"Vâng!"
Tiểu Huyền tụt xuống khỏi tay Khung Dực, lẫm chẫm chạy theo Ngọc Huyên, nắm lấy tay y.
Lúc này hắn mới nhớ ra, trước đây Ngọc Huyên chưa bao giờ gọi hắn là "Nhị vương tử".
Ba năm trước, trong suốt đoạn đường hành quân từ Kinh Lạc về Đại Thương, Ngọc Huyên luôn dùng cách xưng hô của người Kinh Lạc để trò chuyện với hắn.
Ba tiếng "anh Khung Dực" lúc nào cũng bật ra trước tiên, hoàn toàn tự nhiên như đó là điều lẽ ra phải thế.
Ban đầu hắn chưa quen, còn nghĩ cách gọi đó là sến súa, nhưng sau vài lần cũng đã nghe xuôi tai dần.
Ba năm qua đi, bây giờ hắn chỉ là một "Nhị vương tử" đầy xa cách mà thôi.
Khung Dực chợt cảm thấy có chút tức giận, cũng có chút không cam lòng khó lý giải được.
Hắn hơi hậm hực đi về phía bàn của mình rồi ngồi xuống.
Chỗ ngồi của Tiểu Huyền hiển nhiên cũng được xếp trong khu vực dành cho hoàng thất, nhưng bàn của bé hơi chếch xuống phía sau.
Khung Dực đợi một lát rồi quay lưng lại nhìn.
Ngọc Huyên đang ngồi cạnh Tiểu Huyền, chỉ vào từng món ăn rồi nói gì đấy với bé, có vẻ như giải thích tên gọi.
Tiểu Huyền chăm chú nghe rồi cẩn thận lặp lại từng món từng món, thỉnh thoảng còn nhón tay bốc một ít lên ăn.
Ngọc Huyên bật cười, lấy khăn lau tay, lau miệng cho bé, hết sức dịu dàng.
Lúc này thì Hoàng đế Khung Vũ đến.
Sau khi cho cả điện bình thân, yến tiệc chính thức bắt đầu.
Ba năm đi đi về về giữa Khúc Băng và dải Chinh Sa, thỉnh thoảng lên Tuyết Nhạn, Khung Dực đã quen với kiểu thức ăn đơn giản của những vùng đất không lấy gì làm màu mỡ đó.
Món ăn trong doanh trại cũng không có gì xa hoa, chủ yếu lấy dinh dưỡng và số lượng bù cho hương vị.
Khung Dực vốn là người dễ ăn, thế nhưng ngạc nhiên là, hôm nay Khung Dực ăn không thấy ngon miệng mấy.
Những món ăn tinh xảo bày biện tỉ mỉ kia, đưa vào miệng hắn là trôi tuột đi, không để lại ấn tượng gì.
Chốc chốc, Nhị vương tử lại khẽ quay người, nhìn về phía sau.
Tiểu Huyền ăn uống rất vui vẻ, mặc dù đôi khi vẫn còn vụng về làm đổ thức ăn nhưng Ngọc Huyên vẫn luôn rất kiên nhẫn hướng dẫn bé, không hề tức giận.
Hắn để ý thấy cứ chốc chốc Ngọc Huyên lại vòng tay ôm lấy cốc trà nóng để sưởi ấm.
Tuy đang là đêm giao thừa nhưng thực chất vẫn còn giữa đông, không khí vẫn rất lạnh.
Nếu so về độ ấm, chiếc áo khoác lụa phương nam không thể nào sánh nổi với áo nhung dày phương bắc.
Nhị vương tử mặc kệ, quay lên chuyên tâm ăn uống, mãi cho đến khi hắn nghe được tiếng hắt hơi của người nọ.
Phiền phức! Hắn nghĩ thầm.
"Người đâu!" Khung Dực đập đũa xuống bàn, khẽ quát tì nữ hầu hạ bên cạnh.
Tì nữ thấy mặt Nhị vương tử không có vẻ gì là đang vui, hốt hoảng khom người:
"Có nô tì.
Nhị vương tử có gì sai bảo ạ?"
"Bản vương nóng, ngươi đem cái lò sưởi này ra xa một chút.
Đem sang...!phía kia kìa." Hắn hất hất đầu về phía bàn của Tiểu Huyền và Ngọc Huyên, rất ra dáng một người nhị ca quan tâm chăm sóc đệ đệ mình.
Tì nữ lập tức tuân lệnh làm theo ngay.
"Đệ làm gì cứ nhấp nhổm thế?" Khung Tuấn thấy Khung Dực nãy giờ cứ ngồi không yên, quay sang hơi nhíu mày hỏi.
"À không...!không có gì.
Đại ca nói tiếp đi, Ngọc Huyên đã làm thế nào mà khiến Tiểu Huyền tốt lên vậy?"
Khung Tuấn nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói: "Ngọc Huyên không tìm cách chữa trị gì cho Tiểu Huyền cả."
"Khi biết Tiểu Huyền bị bệnh, phụ hoàng và chúng ta đã tìm danh y khắp nơi về chữa nhưng đều vô vọng.
Não của đệ ấy bị tổn thương lúc sinh, chúng ta lại phát hiện quá muộn.
Nhưng Ngọc Huyên thì khác.
Đệ ấy không cố gắng chữa trị như chúng ta.
Đệ ấy chỉ đối xử với Tiểu Huyền như một đứa trẻ ở độ tuổi ấy thôi."
Khung Tuấn khẽ quay xuống nhìn về phía bàn của Khung Huyền và Ngọc Huyên: "Đệ ấy dạy Tiểu Huyền nói, chơi với Tiểu Huyền, trò chuyện với Tiểu Huyền, chăm sóc đệ ấy còn tận tình hơn cả Ninh Ninh.
Dần dần, Tiểu Huyền bắt đầu đã có tiến triển."
"Ngoài ra, trùng hợp là Ngọc Huyên lại rất thích nghiên cứu, đọc sách về các loài thực vật và kỹ thuật trồng trọt, cũng tỏ ra khá có năng khiếu.
Mùa thu vừa rồi, đệ ấy giúp một nông trại ở ngoại ô Vương Đô thay đổi cách chăm sóc ngô ngọt.
Đến khi thu hoạch, thửa ruộng trồng ngô ngọt đó đã cho năng suất cao hơn hẳn.
Ngay cả phụ hoàng cũng đối xử khá tốt với Ngọc Huyên."
Khung Dực quay lại nhìn người kia.
Thì ra ba năm qua, Ngọc Huyên cũng tiến về phía trước.
Khung Tuấn quay lên, nghiêng người về phía Khung Dực, khẽ thì thầm: "Kể ra, Vua chủ Kinh Lạc thật cao tay."
Khung Dực ngỡ ngàng: "Sao cơ?"
"Lúc hắn dễ dàng đồng ý điều kiện cho Ngọc Huyên sang làm con tin, ta đã nghi ngờ.
Có thể hắn đã có toan tính trước.
Bây giờ xem ra có vẻ đúng như thế thật."
"Ý huynh là Ngọc Huyên đang đóng kịch?" Khung Dực hơi nhíu mày.
Dù hắn chỉ mới trở về tối qua nhưng khi thấy cách Ngọc Huyên chăm sóc Tiểu Huyền, hắn thấy người kia không có vẻ gì là đang diễn.
Khung Tuấn nhìn Khung Dực một cái sau đó ngồi thẳng lại, khẽ lắc đầu: "Ta không nghĩ Ngọc Huyên đóng kịch." Hắn lại nhấp một ngụm rượu, cười nhạt:
"Chân thành còn nguy hiểm hơn đóng kịch nhiều."
Khi yến tiệc đi được hơn nửa cũng là lúc dâng lễ vật chúc Tết cho Hoàng đế.
Theo thứ tự, hoàng thất sẽ dâng lễ trước, sau đó mới đến quan viên và sứ thần các nước.
Khung Tuấn là con trưởng, theo bối phận sẽ là người dâng lễ đầu tiên.
Hắn bước ra khỏi hàng, ra giữa điện hành lễ, sau đó dâng lên một thanh đoản kiếm chuôi cẩn mười loại đá quý đủ màu, bao kiếm làm từ da của ba loài rắn kịch độc trên Đại Mạc, lưỡi kiếm bén ngót, sắc sảo, chắc chắn là hàng thượng đẳng được làm riêng.
Dùng da rắn làm bao kiếm cũng có ý nghĩa sâu xa, nhất là trong bối cảnh lời sấm truyền về Hỏa Xà còn chưa sáng tỏ.
Mặc dù Khung Tuấn