Tiểu Huyền ủ rũ đứng ôm chặt lấy Ngọc Huyên, nước mắt vắn dài.
"Ngọc Huyên ca ca đi bao lâu?"
Khung Dực vừa giúp Ngọc Huyên chất hành lý lên xe ngựa, vừa quay lại nói với tam đệ:
"Tiểu Huyền ngoan, thỉnh thoảng nhị ca và Ngọc Huyên ca ca sẽ quay về thăm đệ mà."
"Vậy là đi lâu lắm đúng không? Huhuhu..."
Ngọc Huyên ôm bé dỗ dành: "Tiểu Huyền ngoan, không lâu lắm đâu mà.
Nhé?"
Vì không muốn bỏ lỡ thời gian thu hoạch còn lại của vụ đông xuân, Khung Dực và Ngọc Huyên phải lập tức khởi hành về Khúc Băng.
Từ khi Tiểu Huyền nghe được, bé đã khóc suốt cả đêm, giờ đến sáng vẫn còn bí xị.
Lưu luyến bịn rịn mãi, sau cùng Khung Dực và Ngọc Huyên mới có thể xuất phát.
Hôm nay Ngọc Huyên cũng cưỡi ngựa cùng Khung Dực và toán thân vệ của hắn.
Khung Dực đưa mắt nhìn gương mặt háo hức rạng rỡ kia, lòng cũng vui lây.
Ai mà ngờ sau hai lần kẻ ở người đi, hôm nay hai người bọn họ lại có thể sánh bước chung đường.
Khung Dực đưa tay kéo áo choàng của Ngọc Huyên cho kín lại: "Dù đã vào xuân nhưng cũng còn gió, cẩn thận kẻo ốm.
Nếu em mệt thì vào xe ngựa nghỉ, biết chưa?"
"Vâng, Ngọc Huyên biết rồi ạ." Mặt y thoáng ửng hồng.
Trời xuân gió nhẹ, nắng ấm mây xanh, đoàn người ngựa khởi hành rời thành Trích Nguyệt, chẳng mấy chốc đã bắt đầu tới ngoại ô Vương Đô.
Đi đến trưa thì những nông trại uốn lượn kia đã lùi lại tít phía xa, đoàn người bắt đầu đi vào một vùng đồi núi thấp, chính là vùng chuyển tiếp giữa kinh thành và Khúc Băng.
Từ nơi này đã có thể nhìn rõ ngọn núi thiêng sừng sững phía xa.
Khung Dực sợ Ngọc Huyên lần đầu đi đường dài, ham cưỡi ngựa nên sẽ mệt, thế là hắn cứ canh giờ, đi tầm nửa ngày là nghỉ ngơi.
Sau giờ cơm trưa, hắn cũng lấy cớ mới ăn no xong không nên cưỡi ngựa, bắt Ngọc Huyên vào trong xe nằm nghỉ.
Ngọc Huyên từ đầu chí cuối đều ngoan ngoãn vâng lời, duy chỉ đến khi Khung Dực chui vào xe ngựa của y là y bối rối ra mặt.
Khung Dực tỉnh rụi: "Em cứ ngủ đi, ta canh chừng cho."
Xe ngựa chật chội giờ lại có những hai người, nếu Ngọc Huyên nằm hẳn xuống thì một là phải gác đầu, hai là phải gác chân lên đùi Khung Dực.
Y cắn môi suy nghĩ một hồi, sau cùng quyết định lấy gối kê vào sau lưng rồi dựa vào, mặt đỏ tai hồng mà nhắm tịt mắt.
Nhị vương tử bật cười, mặt dày xích lại ngồi kế y, đoạn đưa tay phủ áo choàng lên hai chân người đó.
Hắn vẫn nhớ rõ y sợ lạnh.
Khung Dực vén rèm nhìn qua ngoài cửa sổ một lát, dọc đường chỉ thưa thớt vài thôn làng nhỏ, vài mảnh ruộng vừa thu hoạch xong.
Càng lên phía bắc, không khí càng mát lạnh.
Khi quay lại nhìn vào trong, Ngọc Huyên đã gật gà gật gù ngủ mất.
Hắn khẽ nhích lại phía người ta, tay nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Ngọc Huyên, từ từ ấn xuống vai mình.
Hơi thở của người say ngủ khẽ khàng, đều đặn, bất giác mọi thứ chung quanh cũng như chậm đi một nhịp.
Từ khoảng cách gần, mùi hương trên tóc y càng rõ nét.
Khung Dực quay mặt sang, hít vào một hơi nhẹ rồi từ từ cúi xuống, đặt lên suối tóc nhung nọ một nụ hôn.
Nụ hôn mang mùi vị của chút bình yên trộm được.
Lúc này ở Vương Đô, Đại vương tử Khung Tuấn đang cau mày ngồi trước trang giấy trắng, suy nghĩ phải giải thích việc Ngọc Huyên theo Khung Dực lên Khúc Băng thế nào với Vũ Miên cho hợp lý.
Từ tháng sau, thư từ của Vũ Miên gửi cho Ngọc Huyên sẽ phải tốn thêm ít nhất bảy ngày: đầu tiên vẫn gửi đến Vương Đô cho Khung Tuấn kiểm tra, sau đó gửi lên Khúc Băng, rồi từ Khúc Băng vòng về Vương Đô, sau cùng mới được gửi về phương nam.
Việc chậm trễ này không tài nào giấu hay lấp li3m cho qua được, huống chi có thể Ngọc Huyên sẽ đi trong một khoảng thời gian không ngắn.
Dù sao việc nghiên cứu cải thiện năng suất hoa màu chẳng phải có thể xong trong một sớm một chiều.
Khung Tuấn lấy bút, chần chừ một lát rồi dứt khoát viết xuống hai dòng.
Đại công chúa,
Ngọc Huyên tạm thời sẽ đi đi về về giữa Khúc Băng và Vương Đô.
Xin hãy yên tâm, y hoàn toàn nguyện ý, còn có Khung Dực ở bên chăm sóc, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện.
Nếu đã khó giải thích nguyên nhân, chi bằng không cần tốn công giải thích.
Trọng điểm chính là Ngọc Huyên tự nguyện và có Khung Dực bảo đảm an toàn.
Nếu Vũ Miên hỏi rõ vì sao lại để y đi, Khung Tuấn sẽ nghĩ ra đối sách khác để không tiết lộ manh mối có thể khiến nàng Công chúa phương nam kia suy luận ra được việc Đại Thương cần thêm lương thực nuôi quân.
Hơn nữa, sau khi Ngọc Huyên đến Đại Thương mới bắt đầu thử cải tiến cách canh tác hoa màu, mà chuyện này thì Khung Tuấn chắc chắn trong thư từ ba năm qua y không hề nhắc đến với Vũ Miên nửa lời.
Nhìn hai dòng thư ngắn gọn, Khung Tuấn suy nghĩ một chút rồi hạ bút viết thêm:
Cảnh xuân tươi đẹp, không biết liệu ở phương nam hoa đã nở?
Nhóm Khung Dực và Ngọc Huyên vừa đi vừa nghỉ nên mãi đến sáng ngày thứ tư mới đến được Khúc Băng.
Vào đến thị trấn, họ cưỡi ngựa chậm lại, dân chúng hai bên đường khi trông thấy Khung Dực thì đều cúi đầu hành lễ, nhiều người còn vẫy tay thân thiện:
"Chào Thống lĩnh! Thống lĩnh về rồi à?"
Đồng thời, rất nhiều cặp mắt tò mò đổ dồn về Ngọc Huyên.
Y vẫn mặc quần áo Kinh Lạc nên dân chúng ở đây nhìn không quen, hơn nữa y còn rành rành mang dáng vẻ của ngoại tộc.
Ngọc Huyên hơi ngại, cúi đầu né tránh trong khi Khung Dực thì dỏng tai lên nghe xem mọi người đang xì xầm cái gì.
Khi đã nghe được rồi, Thống lĩnh Nhạn Quân đen mặt.
"Người đâu mà đẹp thế nhỉ?"
"Phải đấy! Xem kìa, tóc đen mắt đen, trông thật là dễ thương!"
"Xem cách ăn mặc này, có phải là người Kinh Lạc không?"
"Chắc là vậy đấy! Ta đã nghe nói phương nam nhiều mỹ nữ, không ngờ đến nam tử cũng dễ nhìn như vậy nha!"
Tiếng rì rầm trò chuyện mỗi lúc một lớn dần, khiến đám thân vệ của Khung Dực cũng bắt đầu đưa mắt nhìn chủ nhân xem có hiệu lệnh gì không.
Mấy ngày nay đi đường, bọn họ đều nhìn rõ Nhị vương tử đối với vị Hoàng tử Kinh Lạc này vô cùng tốt.
Xem ra, lời đồn trong cung bảo Nhị vương tử không vừa mắt y là sai be bét rồi!
"Đi về doanh trại mau!" Khung Dực khẽ rít qua kẽ răng nhưng cũng đủ để toán thân vệ nghe rõ.
Đoàn người lập tức thúc ngựa chạy nhanh.
Những tưởng đã thoát khỏi việc đau đầu lúc nãy, không ngờ về tới doanh trại Nhị vương tử còn gặp chuyện đau đầu hơn.
Lúc này ở doanh trại, hàng tướng soái có phó tướng Lâm Sách của Nhạn Quân và Kỷ Phong, tùy tướng lâu năm của Khung Dực.
Đinh Đại Đồng đang ở dải Chinh Sa huấn luyện nhóm dân binh mới nên không có mặt.
Ngoài ra, trong quân còn có Lý Tao Niên chuyên phụ trách trinh sát kiêm thám báo, Lê Quảng Mục phụ trách hậu cần.
Thống lĩnh về doanh, tất cả đại tướng soái đều ra nghênh đón, nhất thời mọi ánh mắt cũng dồn về phía Ngọc Huyên.
Trừ Kỷ Phong đã biết rõ Ngọc Huyên là ai, tất cả những người còn lại đều tò mò, chờ Thống lĩnh mở lời.
Khung Dực suy nghĩ một lát rồi bảo: "Vị này là Chu công tử của Kinh Lạc.
Y đã giúp cải tiến năng suất ngô ngọt của Vương Đô, nay cũng đến giúp chúng ta nghiên cứu hoa màu của Khúc Băng, xem có thể trồng tốt hơn không.
Các ngươi hạ lệnh xuống, bất luận là ai cũng phải đối đãi với y như khách quý, rõ chưa?"
"Rõ, thưa Thống lĩnh!"
Lê Quảng Mục tiến lên một bước rồi hỏi: "Thống lĩnh, vậy thuộc hạ sắp xếp cho y ở tại khu nhà của các tướng lĩnh luôn nhé?"
Doanh trại của Nhạn Quân có rất nhiều lều trướng, tuy nhiên cũng có hẳn một khu nhà cho các tướng lĩnh cấp cao.
Riêng Khung Dực cũng có một gian viện nhỏ, nằm hơi tách biệt một chút với dãy nhà chung kia.
"Không cần." Khung Dực xua tay: "Y ở cùng viện với ta.
Kỷ Phong, đi chuẩn bị một chút cho Ngọc...!à cho Chu công tử đi."
"Tuân lệnh Thống lĩnh." Kỷ Phong cúi đầu nhận lệnh, miệng còn khẽ cười.
Từ sau vụ Nhị vương tử nhà hắn làm náo loạn cả phủ để tìm ra bộ võ phục ngài từng mặc, hắn tò mò điều tra một chút đã biết được, thì ra người bí ẩn có thể khiến Nhị vương tử để tâm nghĩ ngợi, lo lắng tới lui chính là Hoàng tử Ngọc Huyên của Kinh Lạc.
"Một canh giờ sau họp quân tại lều chủ soái." Khung Dực nghiêm mặt hạ lệnh, xoay lưng lại liền mỉm cười hạ giọng bảo Ngọc Huyên: "Đi nào, ta đưa em về nghỉ ngơi."
Thống lĩnh cùng vị Chu công tử kia vừa khuất bóng, cả đám tướng lĩnh đã bâu xung quanh Kỷ Phong mà dồn dập hỏi:
"Chu công tử đó xuất thân thế nào vậy?"
"Bao nhiêu năm qua ta chưa từng thấy Thống lĩnh dịu dàng với ai như vậy đấy, còn dùng cách xưng hô của Kinh Lạc với y nữa! Kỷ Phong, ngươi đã biết cái gì rồi, mau nói ra!"
Kỷ Phong chỉ cười cười xua tay: "Chắc lát nữa Thống lĩnh sẽ nói rõ hơn với các ngươi đó.
Giờ các ngươi chỉ cần biết là phải đối xử với y đàng hoàng là được."
Trong viện của Khung Dực có hai gian, một gian cho hắn, một gian vốn cho Kỷ Phong.
Vì là trong doanh trại nên bài trí khá đơn giản, vật dụng cũng chỉ bằng gỗ thông thường, chăn màn thô ráp, được cái là vị trí nằm tách biệt so với những khu còn lại trong doanh trại nên không khí thoáng đãng hơn, trước viện còn trồng một gốc ngân hạnh lâu năm đang trổ lá xanh tươi tốt.
Ngọc Huyên nhìn quanh một chút rồi dè dặt lên tiếng: "Nhị vương tử...!định cho Ngọc Huyên ở gian nào ạ?"
Khung Dực nheo nheo mắt trêu: "Bên kia có Kỷ Phong rồi, hay em ở cùng ta nhé? Đều là nam nhân nên chắc không vấn đề gì, đúng không?"
Quả nhiên, người kia lập tức ngượng đến lắp bắp: "Thế không...!không hay lắm đâu!"
"Hahaha, ta đùa thôi! Em vào ở gian của ta, ta sẽ qua chỗ Kỷ Phong."
"Vậy...!có chật không ạ?"
"Không đâu, ta đá hắn ra khu nhà chung là được." Khung Dực tàn nhẫn phán.
Trưa hôm đó, Khung Dực căn dặn trù phòng chuẩn bị vài món ăn bổ dưỡng đem đến cho Ngọc Huyên sau mấy ngày đi đường ăn uống có phần đạm bạc.
Hắn cũng cắt cử bốn binh lính đặc biệt đi theo bảo vệ Ngọc Huyên.
Xong xuôi, Nhị vương tử thay binh phục, đi đến lều chủ soái.
Trong lều, các tướng lĩnh đã có mặt đầy đủ.
Khung Dực gật đầu hài lòng, đoạn ngồi xuống chủ tọa rồi bắt đầu họp binh.
"Chu công tử ban sáng thực ra chính là Hoàng tử duy nhất của Kinh Lạc mà Đại Thương ta hiện đang giữ làm con tin.
Việc này không cần ta nói, các ngươi cũng có thể đoán ra."
Tất cả tướng soái đều bình tĩnh nghe tin, không một ai tỏ vẻ kinh ngạc hay thắc mắc.
Khung Dực khẽ gật đầu rồi nói tiếp:
"Trong thời gian sắp tới, y quả thật sẽ giúp chúng ta nghiên cứu cách cải thiện hoa màu của Khúc Băng.
Bởi vậy, chúng ta phải tạo điều kiện thuận lợi cho y làm việc, cũng như đối đãi với y thật tốt.
Khi tiếp nhận y vào Đại Thương, hai nước đã có giao ước là y phải được đối đãi như khách quý.
Lúc ở Vương Đô, phụ hoàng ta cũng rất thích y.
Tất cả đã rõ chưa?"
"Đã rõ, thưa Thống lĩnh!"
"Thống lĩnh, nhưng vị Hoàng tử này quả thật sẽ hết lòng giúp chúng ta chứ? Lẽ nào y không hận chúng ta sao? Dù gì Đại Thương cũng là địch quốc của Kinh Lạc từ bao đời kia mà?" Lâm Sách không ngại ngần mà nêu ra thắc mắc.
Đứng ở phía đối diện, Lý Tao Niên phụ trách trinh sát cũng tán đồng: "Đúng vậy.
Mặc dù ta không rành tin tức phía nam nhưng cũng biết người Kinh Lạc vốn quật cường.
Không lý nào thân là hoàng tử, lại bị giam giữ sáu năm, thế mà vẫn giúp địch quốc thật lòng! Ta nghĩ có khi y đang có mưu đồ khác, chúng ta tuyệt đối phải cẩn trọng."
Kỷ Phong hơi cắn môi, âu lo nhìn Nhị vương tử nhà mình.
Đã gặp Ngọc Huyên từ ba năm trước, lại hộ tống y trên cả quãng đường dài, Kỷ Phong phần nào cũng thấy được tính cách Ngọc Huyên vốn thuần lương.
Thế nhưng việc này các tướng lĩnh e ngại cũng hoàn toàn hợp lý, hắn mà mở miệng giải vây thì chẳng khác nào có tật giật mình, vội vội vàng vàng nói giúp chủ nhân.
Khung Dực cũng đưa mắt liếc Kỷ Phong một cái, đoạn từ từ đứng dậy rồi bảo:
"Các ngươi nghi ngờ là đúng.
Việc này chỉ có bản thân y tự chứng minh được.
Ngoài ra, cũng phải xem y có duyên với vùng đất này hay không nữa.
Hạt giống y gieo trồng có thể nảy mầm thuận lợi, đâm chồi tốt tươi ở Vương Đô, còn ở đây và dải Chinh Sa lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Bản vương cũng chỉ cược một ván mà thôi."
Hắn đột ngột nghiêm mặt: "Tuy nói là vậy, sự thật y vẫn đang là khách quý của Đại Thương.
Giữ cho y an toàn, đối xử với y hữu lễ vẫn chính là hoàng lệnh, cũng là quân lệnh.
Rõ chưa?"
"Rõ, thưa Thống lĩnh!"
Ngọc Huyên cũng không để cho các tướng lĩnh trong quân chờ lâu, ngay sáng hôm sau y đã dậy sớm, vừa hừng đông đã chuẩn bị ra đồng.
Khung Dực cũng vừa sắp sửa luyện binh buổi sáng, mở cửa bước ra đã thấy Ngọc Huyên.
Hắn vội bước lại hỏi: "Sao sớm