Khung Dực thúc ngựa lên phía trước, đến sát bên con chiến mã của đại ca hắn.
Đứng trên triền dốc thoai thoải nhìn xuống phía rừng mận đang vào mùa, hoa nở trắng xóa một vùng, Khung Dực nheo nheo mắt rồi nói:
"Đại ca, người đến rồi."
"Ừm." Khung Tuấn gật đầu, mắt vẫn dõi ra phía trước nhìn đoàn người bên kia đang từ trong rừng mận tiến ra.
"Ta đã nói đệ bao nhiêu lần rồi.
Những lúc có nhiều người thì gọi Đại hoàng huynh."
"Hahaha, biết rồi, đại ca!" Khung Dực phóng ngựa lên phía trước nghênh đón trước khi đại ca hắn lại cau mày, lắc đầu nhắc nhở thêm một trận.
Khung Dực và Khung Tuấn hôm nay đều vận giáp bạc, trán đội vương miện sắt của hoàng tộc Đại Thương, toàn thân sáng loáng, uy nghi lẫm liệt.
Tóc dài xõa ra, lẫn những bím tóc nhỏ thắt nhuyễn.
Thoạt nhìn, dung mạo của hai huynh đệ khá giống nhau, tuy nhiên trên gương mặt Khung Dực lại tản ra khí chất tướng quân cao ngạo, phảng phất vài phần cuồng dã của chiến binh Đại Mạc.
Tóc hắn cũng ngả màu nâu vàng, trong khi tóc của Khung Tuấn sậm màu hơn, gương mặt cũng trầm tĩnh hơn nhị đệ.
Năm nay Khung Dực mười tám tuổi, còn Khung Tuấn vừa bước sang tuổi hai mươi.
Phía trước, đoàn người nọ cũng đã tới gần.
Dẫn đầu là hai binh sĩ cầm cờ phướn thêu quốc huy Kinh Lạc, sau đó là tầm hai mươi thớt chiến mã của tướng quân vệ quốc đóng ở ải Bạch Vân, nơi quân đội biên giới của Kinh Lạc đóng quân.
Khi khoảng cách hai bên gần hơn, Khung Dực đã nhận ra, trên con ngựa đen lưng phủ tơ lụa đang chạy phăm phăm chính giữa đoàn người là vua chủ Kinh Lạc, Chu An.
Hơn nữa, trong lòng ngài còn đang ôm một đứa trẻ.
"Vua chủ." Khung Dực và Khung Tuấn ghìm cương, xuống ngựa, vòng hai tay ra phía trước hành lễ, tuy nhiên đầu vẫn ngẩng cao, mắt nhìn thẳng, gối không quỳ.
Đối phương là vua chủ địch quốc, còn bọn hắn chỉ là Vương tử, theo bối phận dĩ nhiên phải hành lễ.
Tuy nhiên, sau chiến tranh hai nước, Đại Thương lại là kẻ trên cơ.
Phong thái của bên thắng cuộc phải được tỏ rõ.
Chu An trông có vẻ ngoài năm mươi, vẫn còn tráng kiện, thân vận áo lụa hai lớp màu vàng nhạt, tay bó chẽn giáp da.
Ngài nghiêm mặt quan sát Khung Dực, Khung Tuấn một lúc rồi chầm chậm gật đầu: "Nhị vị vương tử."
Khung Dực lập tức bất mãn.
Chu An vẫn chưa xuống ngựa, lại dùng tư thế ngồi trên cao nhìn xuống hai huynh đệ hắn như vậy!
Khung Tuấn thản nhiên như không, mỉm cười nhìn Chu An: "Vua chủ sức khỏe vẫn an khang?"
Lời này nói ra chẳng khác gì một câu giễu cợt.
Kinh Lạc và Đại Thương nằm liền kề với nhau, Đại Thương nằm phía bắc, Kinh Lạc nằm phía nam, chia sẻ một đoạn biên giới trập trùng nơi núi rừng Mạc Bắc.
Rừng mận nằm ngay trên đường biên giới này vừa vặn vắt ngang, phân chia lãnh thổ hai bên.
Hai nước đã có lịch sử chiến tranh gần cả trăm năm, tuy nhiên nói đến năng lực chiến đấu thì Đại Thương vẫn nhỉnh hơn một bậc.
Lần này, sau nhiều năm chinh chiến, quốc khố cạn kiệt, dân chúng lầm than, vua chủ Kinh Lạc lên tiếng đề nghị hai bên đình chiến để cùng nghỉ ngơi, dưỡng sức.
Hoàng đế Đại Thương, Khung Vũ, chấp thuận lời đề nghị của Chu An, tuy nhiên lại đưa ra yêu cầu bắt Kinh Lạc giao nộp hoàng tử duy nhất của nước họ gửi sang Đại Thương học tập, đến khi tròn mười tám tuổi mới được trả về.
Lý do bề mặt là học tập, thực chất ai cũng hiểu đó là giữ làm con tin trong thời gian đình chiến, cũng là để tỏ rõ phong thái kẻ thắng, người thua.
Ngoài ra, còn một tầng nguyên nhân sâu xa hơn mà Hoàng đế Đại Thương đang mưu tính.
Vừa thua cuộc chiến, vừa phải gửi con trai duy nhất sang địch quốc sáu năm trời, cho dù làm quân hay làm phụ, nào có thể an khang, vui vẻ? Quả nhiên, một câu hỏi nhẹ nhàng của Khung Tuấn đã nhắc nhở Chu An về thực tại của hai bên, đánh tan chút điềm tĩnh, cao ngạo cuối cùng của ngài.
Chu An khẽ thở dài, bế đứa trẻ nãy giờ vẫn ngồi im mở to mắt quan sát hai vị vương tử cùng xuống ngựa.
Lúc này, Khung Dực mới hạ mắt nhìn tới đứa trẻ kia.
Thoạt nhìn qua, đó là một đứa trẻ có gương mặt khá xinh xắn, dễ thương.
Da trắng, mắt đen, môi đỏ, không biết do trời xuân còn đang lạnh hay do điều gì mà hai má của nó hây hây, hồng hồng.
Tuy nhiên, đó là xét theo quan niệm cái đẹp của người Kinh Lạc.
Đối với Khung Dực hắn mà nói, vẻ xinh xắn đó chỉ nói lên một điều: yếu đuối.
Hắn là một dũng sĩ lớn lên trên lưng ngựa, lấy ánh nắng chói chang trên Đại Mạc làm chăn, lấy sương tuyết giá lạnh của vùng núi Khúc Băng làm gối, lấy gió cát mặn mòi của dải Chinh Sa làm giường.
Người Đại Thương bọn hắn, da vàng nâu, ngăm ngăm màu mật, tóc cũng cháy vàng.
Mắt sâu, mũi cao, vai rộng, chân dài.
Đối với hắn, chỉ những ai có sức mạnh mới xứng đáng được kính trọng, được tôn sùng.
Bởi vậy, hắn hạ mắt nhìn xuống đứa trẻ kia, môi khẽ nhếch lên một sự khinh thường không giấu giếm.
Bên cạnh hắn, Khung Tuấn chỉ im lặng không nói lời nào, nhìn không ra chút biểu cảm gì trên gương mặt.
Chu An đặt đứa trẻ xuống đất, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt nó, hai tay đặt nhẹ lên vai nó, đong đầy yêu thương:
"Ngọc Huyên, đây là Khung Tuấn, Đại vương tử của Đại Thương.
Còn kia là Khung Dực, Nhị vương tử.
Con chào hai anh đi."
Lời này vào tai Khung Dực liền khiến hắn nhíu mày khó chịu.
Cái kiểu xưng hô quái quỷ gì thế này!
Khung Dực thân là Nhị vương tử Đại Thương, mười tuổi đã thạo bắn cung cưỡi ngựa, mười hai tuổi bắt đầu vào quân doanh, đến năm nay khi hắn tròn mười tám tuổi đã là Thống lĩnh Nhạn Quân đóng tại biên giới phía Bắc của Đại Thương, vùng Khúc Băng đầy gió tuyết.
Tại vùng Khúc Băng có một đỉnh núi thiêng tên là Tuyết Nhạn, là nơi cư trú của Hồ tộc và nhiều dị tộc khác.
Nhạn Quân của Khung Dực chính là bức tường thành vững chắc, ngăn cản các bộ tộc phương bắc quấy phá Đại Thương trong bao năm.
Cũng chính vì thế, hắn chỉ quanh quẩn phía bắc và vùng trung bộ của Đại Thương, cũng chính là Đại Mạc, cùng lắm là miền cực đông, dải Chinh Sa.
Đối với phương nam, đặc biệt là Kinh Lạc, hắn không mấy quen thuộc.
Cuộc chiến của hai nước mấy năm nay cũng do lão tướng Lưu Mục của Đại Thương dẫn đầu.
Đây là lần đầu tiên Khung Dực xuôi nam dưới tư cách Nhị vương tử, tham gia vào nhiệm vụ tiếp nhận hoàng tử Ngọc Huyên của Kinh Lạc.
Ban đầu chỉ có Đại vương tử lĩnh mệnh đi, dù sao Khung Tuấn với tư cách trưởng tử vẫn luôn được phụ hoàng cho đảm nhận nhiều việc trong triều, nhất là đối ngoại đối nội.
Lần này không hiểu sao, phụ hoàng gọi hắn lại rồi bảo, đi chung với Đại hoàng huynh đi, mở rộng kiến thức về phương nam của con một chút, sẽ tốt cho con sau này.
Nhìn thấy vẻ mặt của đệ đệ mình, Khung Tuấn khẽ quay mặt sang, nhỏ giọng giải thích:
"Người Kinh Lạc xưng hô khác chúng ta một chút."
Lúc này, Ngọc Huyên hơi rụt rè tiến lên một bước, vòng hai tay lại ép vào trước ngực, cúi người về phía trước:
"Em chào anh Khung Tuấn, chào anh Khung Dực."
Ngọc Huyên vận áo thụng màu lam, tay áo dài, không quấn đai lưng, đầu đội khăn làm từ tơ lụa quấn nhiều vòng, che một phần trán, tóc búi gọn gàng phía sau.
Đây là kiểu ăn mặc của người Kinh Lạc.
Khi Ngọc Huyên cúi người xuống, tay áo cơ hồ chạm vào mặt cỏ phủ sương.
Khung Tuấn bước lên nhẹ nhàng đỡ tay Ngọc Huyên, cười bảo:
"Hoàng tử Ngọc Huyên, sau này cứ gọi Đại vương tử, Nhị vương tử là được."
Ngọc Huyên ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, em biết rồi."
Khung Dực chẳng nghe nổi nữa, cái kiểu xưng hô sến súa này làm hắn nổi hết da gà.
Hắn nhún chân nhẹ một cái, nháy mắt đã yên vị vững vàng trên lưng ngựa.
"Đại hoàng huynh, đệ đi xem xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng chưa." Dứt lời hắn liền thúc ngựa rời đi, loáng cái đã không thấy bóng dáng.
Khung Tuấn khẽ thở ra một hơi, quay sang áy náy nhìn Vua chủ Kinh Lạc:
"Nhị đệ lỗ mãng, mong Vua chủ đừng trách."
Chu An cười, phất tay ra phía sau ra hiệu, lập tức có cận vệ bưng lên một chiếc rương nhỏ, trong rương chất đầy mười vò rượu đựng trong bình gốm sứ trắng muốt.
"Tự tay ta ủ chút rượu mơ, Đại vương tử giúp ta trao cho Hoàng đế Khung Vũ.
Mơ này là mơ đầu mùa trên Hương Sơn, chỉ chọn những trái chín nhất, khi hái lông tơ còn mịn màng như nhung, lại chọn buổi sáng sớm khi mơ còn ngậm sương mà hái, sau đó ngâm với đường phèn thượng hạng.
Rượu này uống vào thanh ngọt mà thơm, dùng hàng ngày hay tiếp khách đều được."
Khung Tuấn vội chắp tay cảm tạ:
"Vua chủ có lòng."
Lễ vật này không đáng giá, nhưng lại do chính tay Vua chủ ủ tặng, nói sao cũng là một đại lễ.
Xem ra, việc Vua chủ Kinh Lạc