Đoàn người đi mãi đến trưa thì đã ra khỏi phạm vi núi rừng Mạc Bắc, chuẩn bị bước vào vùng nam Đại Mạc.
Núi non xanh rì từ từ lùi lại phía sau, thay vào đó là những chỏm núi đá xù xì, gai góc.
Cây cối cũng thấp dần, ngay đến cả cỏ lau cũng bắt đầu chuyển từ màu xanh sang màu vàng cháy.
Khi mặt trời hơi chếch, đoàn người dựng trại bên cạnh một hồ nước nhỏ, xung quanh là cỏ mềm, lác đác vài bóng cây lá kim đặc trưng của miền đất phương bắc.
Dù là trưa nhưng không khí cũng khô hơn, gió thổi qua mát lạnh chứ không ẩm như phương nam.
Khung Dực ít khi xuống phía nam nên thời tiết này đối với hắn mà nói khá dễ chịu.
Không quá nóng, không quá lạnh, mát mẻ sảng khoái.
Từ sáng đến giờ, hắn luôn là người phi ngựa dẫn đầu đoàn người, nhiều khi quá cao hứng mà vượt lên bỏ xa một đoạn, thân vệ phải đuổi theo kéo hắn quay trở về.
Đại ca hắn vốn không quen điều binh nên những chuyến hành quân dài ngày thế này đối với y chẳng mấy dễ dàng, vừa nãy cũng đã chui vào xe ngựa riêng nghỉ ngơi.
Khi lều trại nghỉ trưa vừa dựng xong cũng là lúc Khung Dực ghìm cương ngựa, nhảy phốc xuống.
Bất chợt, hắn quay phắt lại, vừa kịp bắt gặp một đôi mắt đen to tròn đang từ trong xe ngựa len lén nhìn theo.
"Hừ, nhìn cái gì mà nhìn!" Khung Dực khịt mũi rồi khó chịu quay đi.
Vì đang đi xa nên thức ăn mang theo cũng khá đơn giản, chủ yếu là vài loại thịt khô, gạo và một ít hoa quả.
Nhóm người hầu bàn nhau một chút rồi kê đá, nhóm lửa, bắt lên một chiếc nồi để hầm súp.
Lát sau, những tay kị binh đi theo Khung Dực cưỡi ngựa rong ruổi nãy giờ cũng đã về, mang theo vài con thỏ và ngỗng trời vừa săn được.
Dù sao trong đoàn cũng có hai vương tử của Đại Thương và một hoàng tử của Kinh Lạc, ăn uống cũng phải coi cho được một chút.
Khung Dực quay về xe ngựa của mình, cởi bớt giáp bạc nặng nề, vương miện sắt trên trán cũng tháo ra, chỉ vận trang phục đi đường nhẹ nhàng, mang giáp da trước ngực cùng miếng lót vai, bọc cổ tay đồng bộ.
Áo choàng vướng víu cũng bị hắn ném lại trong xe.
Khi hắn nhảy xuống khỏi xe ngựa đã mang một dáng vẻ khác, bớt đi vài phần áp bức, lạnh lùng, tăng thêm vài phần phong trần, tùy ý.
Lúc này, người thân vệ nãy giờ vẫn vất vả đuổi theo khi hắn mê mải cưỡi ngựa quá xa cũng bước lại, nhìn hắn rồi hỏi:
"Nhị vương tử, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi.
Người muốn dùng trong xe hay bên ngoài?"
Kỷ Phong là tùy tướng của hắn, vốn cùng một đội với hắn khi hắn vừa vào quân doanh.
Hai người đi lên từ bộ binh của Nhạn Quân, lại cùng nhau vào kị binh sau đó.
Đến khi Khung Dực thống lĩnh Nhạn Quân thì phong cho Kỷ Phong làm một trong những tướng soái chủ chốt, bẩm báo trực tiếp cho hắn nhưng Kỷ Phong lại từ chối mà chỉ thỉnh cầu được làm thân vệ.
"Làm thân vệ cho Nhị vương tử đỡ vất vả hơn làm tướng quân chứ!" Kỷ Phong đã cười hề hề mà bảo hắn như thế.
"Ăn bên ngoài đi cho mát mẻ, trong xe chật chội." Khung Dực phất tay.
Kỷ Phong dường như cũng đoán được như vậy nên đã chuẩn bị sẵn một chỗ cho hắn.
Nhóm tướng lĩnh cấp cao của Khung Dực vây quanh đống lửa cùng chiếc nồi súp tỏa hương thơm ngào ngạt, còn chỗ ngồi đẹp nhất, dưới tán cây đón gió nhè nhẹ, nhìn ra hồ nước trong xanh, dĩ nhiên là dành cho hắn.
"Đại ca ta đâu?" Khung Dực ngồi xuống hỏi.
"Đại vương tử dùng cơm trong xe ạ." Kỷ Phong đáp lời, tay đưa cho hắn một cái đùi thỏ còn nóng hôi hổi.
Cũng đúng, đại ca mình sống trong cung quen rồi, ăn uống ngoài trời cùng binh sĩ nói sao cũng không hợp với y.
Khung Dực nghĩ rồi ngoạm một miếng thịt thỏ to.
Bỗng, phía sau có tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên.
Đám binh lính, tướng sĩ xung quanh hắn đang nhồm nhoàm ăn uống đột nhiên im bặt, giương mắt ra nhìn người từ phía sau đi đến.
Khung Dực tay vẫn cầm đùi thỏ, quay nửa mặt sang ngó xem một cái.
Ngọc Huyên đang rụt rè đứng, tay ôm mấy chiếc bánh gói lá sen, sượng sùng nhìn bọn họ ăn cơm.
Khung Dực khó hiểu, quay sang quát đám lính:
"Đừng nói các ngươi không mang cơm cho Hoàng tử Kinh Lạc đấy nhé?"
"Đâu có ạ, mang rồi, mang rồi mà!" Mười mấy cái miệng nhao nhao, oan ức kêu lên.
"Hử?" Khung Dực nhai thịt thỏ, quay sang nhìn Ngọc Huyên, vậy tên nhóc này ra đây làm gì?
Không chỉ mình Khung Dực, đám tướng sĩ phong trần, thô lỗ này cũng đang thắc mắc.
Trong tâm trí họ, người cao quý như Đại vương tử Khung Tuấn và người yếu đuối mong manh như Hoàng tử Ngọc Huyên đây nên ở trong xe tránh gió tránh nắng mới phải.
Ngọc Huyên đi lại bên hắn, tự nhiên ngồi xuống, dù cách một khoảng nhưng Khung Dực vẫn ngửi được một mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ trên người em.
"Anh Khung Dực, em có để phần bánh bột hấp cho anh và anh Khung Tuấn này."
Ngọc Huyên chìa tay sang, là bốn chiếc bánh vuông vuông, xinh xắn, gói trong lá sen xanh nhàn nhạt, được buộc bởi một sợi lạt mềm.
Đám binh sĩ biết thân, cúi mặt vờ như đang chuyên tâm ăn uống nhưng thực chất lỗ tai đều dựng cả lên, xem Nhị vương tử nhà mình đối đáp thế nào.
Quả thật, bọn họ rất hiếu kỳ.
Bỗng nhiên trên trời rơi xuống một hoàng tử nhỏ xíu, da trắng má hây hây, mắt đen to tròn, ăn nói nhỏ nhẹ, lại còn mời Nhị vương tử cũng là thống lĩnh Nhạn Quân ăn bánh, kiểu gì cũng phải hóng chuyện hay.
Khung Dực dường như cũng chưa lường trước được tình huống này, trợn mắt nhìn Ngọc Huyên, rồi lại nhìn mấy chiếc bánh, sau cùng cáu kỉnh gắt lên:
"Không ăn không ăn! Ai lại ăn mấy thứ trẻ con này!"
"Khung Dực, không được thất lễ!"
Khung Tuấn từ xa khoan thai đi đến, vừa kịp nhìn thấy cảnh vừa rồi.
Kỷ Phong biết ý, lập tức đứng lên nhường chỗ.
Khung Tuấn ngồi xuống cạnh Ngọc Huyên, đón lấy bốn chiếc bánh kia.
"Đa tạ đệ nhé, Ngọc Huyên."
Ngọc Huyên đưa bánh cho Khung Tuấn nhưng lại liếc nhìn Khung Dực lúc này vẫn còn đang gặm nốt chiếc đùi thỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn thoáng chút buồn bã.
"Đệ đã ăn cơm chưa?" Khung Tuấn nhẹ nhàng hỏi.
"Dạ em ăn rồi, Đại vương tử.
Sao lúc nãy em không thấy ngài ra ăn vậy ạ?"
Khung Tuấn hơi khựng một chút rồi mỉm cười đáp: "Ta ăn trong xe ngựa rồi."
Ngọc Huyên đã đổi cách xưng hô.
Là do lúc ban sáng, hắn bảo Ngọc Huyên sau này cứ gọi Đại vương tử, Nhị vương tử là được ư? Hay chỉ là do y đang làm quen với cách ăn nói của Đại Thương?
"Ở nước em, gia đình luôn ăn cùng nhau.
Dù là thường dân hay Vua chủ đều như thế." Ngọc Huyên buột miệng nói.
Hèn chi lúc nãy lại mò ra đây, Khung Dực lúc này đã chuyển sang ăn súp, vừa húp nước trong bát gỗ vừa thầm nghĩ.
"Ồ, vậy sao? Vậy đệ kể thêm một chút về gia đình đệ cho ta nghe đi." Khung Tuấn tỏ ra hứng thú.
"Dạ!" Ngọc Huyên hăm hở gật đầu.
"Nhà em có cha, có chị Miên và em thôi.
Mẹ đã mất lúc em mới ba tuổi.
Sau đó, cha cũng không lấy ai khác, ngôi vị Quốc mẫu cũng để trống luôn.
Cha và chị Miên rất thương em.
Lần này em phải đi lâu như vậy, hai người rất buồn.
À phải rồi, lúc sáng chị Miên nói mỗi tháng sẽ viết thư cho em, đúng không ạ? Đại vương tử, lúc đó ngài sẽ chuyển thư cho em phải không?"
"Đúng vậy." Khung Tuấn hơi nheo mắt, mỉm cười.
Toàn những gì mà tình báo Đại Thương đã thu thập.
Vốn dĩ Khung Tuấn định thử xem