Sáng hôm sau, Khung Dực mở mắt ra đã không thấy Ngọc Huyên đâu.
Cạnh giường hắn có chậu nước ấm, khăn mặt vải mềm vắt sẵn.
Khung Dực từ từ ngồi dậy, toàn thân vẫn còn đau ê ẩm nhưng vết thương ở eo có vẻ đã đỡ hơn một chút.
Xem ra lang y đã không tiếc mà dùng dược liệu quý cho Thống lĩnh.
Đang với tay đến chậu nước, cửa phòng chợt mở ra.
Ngọc Huyên, Kỷ Phong và lang y đều bước vào, trên tay Ngọc Huyên còn bê một chiếc khay nhỏ, bên trên dường như là một chén cháo và một chén thuốc.
"Anh Khung Dực! Để em làm cho!" Ngọc Huyên vội vàng đặt khay xuống bàn rồi chạy đến bên giường, đỡ hắn ngồi lên, đoạn bưng chậu nước đến bên cạnh, nhúng khăn vào nước ấm, vắt khô rồi đưa cho hắn.
Đúng ra Khung Dực hoàn toàn có thể tự làm, nhưng bỗng dưng được người ta ân cần chăm sóc, lòng hắn lại gợn lên chút ngọt ngào, vui sướng không thôi.
"A...!tay ta hơi đau một chút..." Nhị vương tử nhăn mặt, nhíu mày ra chiều khổ sở.
Ngọc Huyên vội vàng ngồi xích lại, đưa khăn lên nhẹ nhàng lau mặt, lau tay cho hắn.
Xong lại còn bưng chén nước súc miệng đến tận môi, tay kia cầm sẵn chén trà ấm.
Thống lĩnh Nhạn Quân híp mắt hưởng thụ, lòng sung sướng đến nở hoa rực rỡ như xuân về.
Kỷ Phong và lang y thì đứng đực ra như trời trồng, đưa mắt nhìn Thống lĩnh nhà mình giở trò làm nũng.
Đến khi Khung Dực đưa mắt nhìn Ngọc Huyên rồi nhìn chén cháo thơm phức đang tỏa khói, nhỏ giọng bảo: "Ta đói rồi...", còn Ngọc Huyên thì bật cười rồi bưng chén cháo lên, múc một muỗng nhỏ thổi thổi cho nguội, đoạn chuẩn bị bón cho Nhị vương tử ăn thì Kỷ Phong và lang y chịu hết nổi, tông cửa tháo chạy ra khỏi phòng.
"Thống lĩnh ngài...!từ từ ăn.
Bọn ta...!không làm phiền nữa!"
Khung Dực vui vẻ há miệng ăn cháo, trước sau chưa hề để ý đến sự có mặt lẫn sự ra đi vội vã của hai người kia.
"Cháo hạt sen thịt băm em nấu đấy.
Anh ăn vừa miệng không? Lát ăn xong uống thuốc nhé.
Thuốc hơi đắng nên em có chuẩn bị sẵn một ít mứt mận của Kinh Lạc rồi, ăn vào là hết đắng, lại giải cảm."
Khung Dực nắm tay Ngọc Huyên đưa lên môi hôn nhẹ lên mỗi một đầu ngón tay y.
Bàn tay này mới hôm qua còn cầm cung bắn tên cứu mạng hắn, hôm nay đã xuống bếp nấu cháo, rót trà.
"Ngọc Huyên, ta thật có phúc."
Ngọc Huyên xấu hổ nhưng cũng không rụt tay lại, cứ thế ấp úng, mặt đỏ hồng:
"Anh...!mau ăn đi còn uống thuốc kẻo nguội đấy!"
Ăn hết cháo hạt sen, uống sạch chén thuốc, miệng ngậm mứt mận chua chua ngọt ngọt, Nhị vương tử vẫn chưa chịu thả người ta đi.
"Ôm một chút đã!" Hắn vùi mặt vào vai, vào tóc người ta, không biết là hôn hay hít hà.
Hơi thở ấm nóng phả vào cổ khiến Ngọc Huyên nhột nhột, vừa cười khúc khích vừa ngọ nguậy.
"Anh...!đừng quậy! Nhột em hahaha!"
Khung Dực chợt khựng lại, hắn ngẩn ra mất một lúc.
Sau đó, hắn từ từ ngồi lên, hơi lùi ra sau để nhìn rõ Ngọc Huyên.
Người nọ vẫn còn đang cười, gương mặt hồng hào, ánh mắt long lanh tỏa ra sắc xuân vô hạn.
Hắn chợt thấy lòng rung động, mật ngọt tràn ra thấm vào tâm can, thế nhưng lại thảng hoặc vị đăng đắng, cay cay.
Hắn ôm người kia vào lòng, bồi hồi nói:
"Ngọc Huyên...!Đây là lần đầu tiên ta thấy em cười vui như vậy."
Ý cười của Ngọc Huyên dần dần dịu lại.
Y ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, đưa tay khẽ nghịch mấy lọn tóc nâu dài lẫn bím tóc nhỏ của hắn, nhỏ giọng bảo:
"Đây là lần đầu tiên em vui nhiều như vậy, kể từ khi đến Đại Thương."
Khung Dực im lặng nhưng vòng tay ôm Ngọc Huyên siết chặt hơn.
Mãi sau, hắn mới có thể cất lời: "Ba năm qua, em ở Trích Nguyệt thế nào?"
"Anh Khung Tuấn và Tiểu Huyền đối với em rất tốt.
Bệ hạ cũng vậy.
Em không cảm thấy như đang là con tin.
Em được vào đọc sách trong Thư Các, được đi thăm nông trại ở ngoại ô Vương Đô.
Mỗi lần đều là anh Khung Tuấn đưa em đi.
Chỉ có điều, đôi khi em cũng thấy...!hơi cô quạnh."
Khung Dực định nói "từ nay sẽ không cô quạnh nữa" nhưng rồi lại nín bặt.
Hắn có tư cách gì mà đưa ra lời hứa hẹn? Chỉ hơn hai năm nữa, cục diện hôm nay sẽ hoàn toàn thay đổi, mà chính hắn và người kia cũng sẽ chỉ có một kết thúc đau thương.
"Là lỗi của ta." Mãi một lúc sau, Nhị vương tử mới khàn khàn lên tiếng.
Ngọc Huyên ngẩng lên nhìn hắn ngạc nhiên, sau đó lắc đầu: "Đâu phải lỗi của anh."
Khung Dực nén tiếng thở dài, vòng ôm một lần nữa siết chặt, như muốn hòa tan người kia vào trong máu thịt.
Trưa hôm đó, Khung Dực và Ngọc Huyên vừa dùng cơm cùng nhau xong thì Lâm Sách, Kỷ Phong và Lý Tao Niên tìm đến.
Ngọc Huyên biết ý, vội đỡ Khung Dực ngồi lên tựa vào đầu giường rồi liền tìm cớ ra ngoài.
Lâm Sách đợi Ngọc Huyên rời khỏi, đoạn quỳ xuống dập đầu: "Thống lĩnh! Thuộc hạ tội đáng muôn chết, xin Thống lĩnh xử phạt theo quân pháp."
Lý Tao Niên cũng quỳ xuống thỉnh tội: "Thống lĩnh, mạt tướng cũng có tội! Việc Hồ tộc mở rộng phạm vi đi săn mạt tướng có biết, nhưng cứ nghĩ không quan trọng, lúc đó Thống lĩnh lại đang ở dải Chinh Sa nên mạt tướng không bẩm lên.
Ai ngờ..."
Lúc này Nhị vương tử đã rũ sạch biểu tình ôn nhu làm nũng dính người ban sáng, trở lại dáng vẻ Thống lĩnh Nhạn Quân nghiêm trang, uy vũ.
"Lâm Sách, trả lời ta.
Vì sao ngươi nghĩ đây là âm mưu của Hồ tộc?"
"Bẩm Thống lĩnh, thuộc hạ cho rằng một trăm quân tinh nhuệ của ta không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy, đặc biệt là khi phía Hồ tộc chỉ dẫn những nhóm đi săn như mọi lần.
Một binh lính chết trên lưng ngựa quay về, một mũi tên của Hồ tộc, chừng đó chưa đủ để ta vội vàng xuất binh.
Do đó mạt tướng nghi ngờ đây chỉ là kế dương đông kích tây, mục tiêu thật sự của chúng là doanh trại."
Khung Dực chậm rãi gật đầu: "Cách suy nghĩ của ngươi không sai, lại còn rất cẩn trọng.
Tuy nhiên điều mấu chốt mà ngươi và Lý Tao Niên thiếu chính là tin mật về Hỏa Xà."
"Hỏa Xà?" Cả Lâm Sách và Lý Tao Niên đồng loạt ngẩng lên nhìn Khung Dực.
"Nếu ta cho các ngươi biết, con rắn đó rất có thể là Hỏa Xà, vật thiêng mà sơn tộc thờ cúng, lại có lời sấm truyền nói rằng nó sẽ làm sơn tộc diệt vong, vậy thì lần này các ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"
Lý Tao Niên kêu lên: "Vậy đã có thể giải thích việc Hồ tộc mở rộng vùng đi săn! Chắc chắn là săn tìm nó.
Vậy thuộc hạ cũng chắc chắn sẽ bẩm báo lên, tuyệt đối không chậm trễ!"
Lâm Sách suy nghĩ một chút rồi cũng tâu lên: "Kết hợp với điều mà Lý Tao Niên bẩm lên, có thể thấy đây không phải là kế.
Hồ tộc rất có thể đang săn lùng con rắn này, việc đụng độ với Thống lĩnh trên sườn tây cũng có thể là ngoài dự liệu."
Khung Dực mỉm cười, đoạn gật đầu nói: "Khi có thông tin mấu chốt về Hỏa Xà, các ngươi sẽ quyết định khác.
Chuyện Hỏa Xà có liên quan tới những việc cơ mật khác của Đại Thương nên ta chưa nói cho các ngươi biết, dẫn đến sự việc vừa rồi.
Lâm Sách không có tội.
Còn Lý Tao Niên, đúng ra ngươi phải bẩm báo việc Hồ tộc mở rộng vùng đi săn từ sớm.
Đây là sơ sót nghiêm trọng, phải xử phạt theo quân pháp.
Đánh năm mươi gậy, phạt bổng lộc nửa năm."
Lý Tao Niên dập đầu: "Mạt tướng xin tuân lệnh Thống lĩnh!"
Khung Dực nghiêm giọng: "Lý Tao Niên, ngươi có phục không?"
"Mạt tướng tâm phục khẩu phục!"
"Được rồi.
Vài ngày nữa Đinh Đại Đồng sẽ đưa đội dân binh đến đây để bắt đầu khóa huấn luyện mùa đông ở Khúc Băng, khi đó ta sẽ họp các tướng soái thống lĩnh trong Nhạn Quân và dải Chinh Sa, thông báo với các ngươi một việc quan trọng.
Giờ hai ngươi lui xuống đi."
"Tuân lệnh!"
Lâm Sách và Lý Tao Niên đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Khung Dực và Kỷ Phong.
Lúc này Kỷ Phong mới nói: "Thống lĩnh, thuộc hạ cũng có tội, không trông chừng Hoàng tử Ngọc Huyên cẩn thận."
Khung Dực trầm ngâm: "Dĩ nhiên."
Hắn từ từ ngồi dậy, đi đến chiếc rương lấy ra phiến đá thô màu lam kia rồi khoác áo choàng vào.
"Kỷ Phong, đi cùng ta xuống thị trấn một lát."
Khung Dực còn bị thương nên Kỷ Phong chuẩn bị xe ngựa chở hắn đi.
Lúc ngồi trên xe, Nhị vương tử chợt lên tiếng:
"Tội của ngươi, phạt ngươi hai năm sau nếu như Đại Thương khởi binh nam tiến, ngươi phải bí mật đưa Ngọc Huyên về Kinh Lạc an toàn."
Kỷ Phong không nói gì, mãi một lúc sau hắn mới đáp lời: "Nếu Đại Thương khởi binh xâm chiếm Kinh Lạc và Hoàng tử Ngọc Huyên bị giữ lại đây làm con tin, với cá tính của y, y chắc chắn sẽ chọn con đường tự vẫn."
Khung Dực siết chặt nắm tay, không nói nên lời, thế nhưng khi liếc qua Kỷ Phong cũng nhận ra cả người Nhị vương tử dường như đang run nhẹ.
Bỗng nhiên, Kỷ Phong chợt nói: "Nhị vương tử ngài biết không, y không hề do dự mà chạy lên Tuyết Nhạn tìm ngài, cũng không hề sợ hãi khi đối mặt với Hồ Nhất Niệm, thậm chí Hỏa Xà.
Thế nhưng lúc ngài ngất đi, y đã khóc đến mức chúng ta cũng phát hoảng, cứ tưởng ngài không xong rồi chứ!"
Khung Dực cúi xuống nhìn khối đá màu lam hắn đang ôm trong mình, đưa tay nhẹ vuốt qua mặt đá sáng bóng, mát lạnh.
"Ta biết." Hắn nói nhỏ.
Lúc hắn vừa tỉnh lại đã thấy đôi mắt sưng đỏ của y, rồi sau đó người ta cũng chui vào ngực hắn khóc thêm một lúc.
Vừa đáng yêu, vừa xót xa kinh khủng.
"Nhị vương tử, thuộc hạ cam tâm lĩnh phạt."
"Đa tạ ngươi, Kỷ Phong."
Xe ngựa dừng lại ngay trước tiệm trang sức đá quý lớn nhất Khúc Băng.
Việc này Kỷ Phong không ngạc nhiên, nhưng cái làm hắn không nói nên lời chính là yêu cầu mà Nhị vương tử nhà hắn đưa ra cho Trần lão gia.
Mãi một lúc sau, vẫn thấy Nhị vương tử căng thẳng chau mày, vất vả thương lượng tới lui.
"Này lão Trần, thực sự không được sao?" Hắn giơ ra phiến đá thô màu lam mà mấy năm trước đã dùng cặp hoa tai vàng và đôi ủng da thượng hạng để đổi lấy từ tay một lão già Hồ tộc, một mực thuyết phục.
"Phiến đá to chắc thế này, làm sao nói vỡ là vỡ được?"
Trần lão gia lúc này cũng đang khổ sở mà giải thích:
"Thống lĩnh à, không phải vỡ phiến đá, mà là vỡ chiếc vòng ngài muốn tự tay mài đấy! Vòng ngọc làm to ta không nói, đằng này ngài muốn làm nhỏ nhỏ để trông thanh tao đơn giản, thế thì khi mài phải vô cùng cẩn thận, kỹ năng phải tốt, sơ sẩy một chút là vỡ ngay.
Ngài nhìn phiến đá này chất lam trong trẻo thượng hạng, vỡ là tiếc lắm đấy! Chi bằng cứ giao cho chúng ta, thợ của chúng ta tay nghề giỏi nhất vùng, bảo đảm sẽ mài ra chiếc vòng xinh đẹp độc nhất cho ngài!" Nói đoạn lão vươn tay ra phía trước, cơ hồ muốn đón lấy phiến đá mà ôm cho chắc, để trong tay vị Thống lĩnh quanh năm chỉ biết hành binh luyện võ này, không khéo rơi vỡ mất.
"Không được!" Khung Dực ôm phiến đá vào lòng trở lại, đoạn cúi xuống nhìn nó với ánh nhìn mềm mại.
"Ta muốn tự tay mài cho y."
Nói qua nói lại một hồi, hai bên cuối cùng cũng thống nhất.
Trần lão gia sẽ cho thợ cắt sẵn phôi vòng ngọc cho Khung Dực, sau đó chỉ Khung Dực cách mài.
Mọi chuyện sau đó hắn sẽ tự lo.
"Nể tình ngài Thống lĩnh ta mới phá lệ đấy, chứ ai lại tiết lộ ngón nghề của mình cho người khác bao giờ.
Không có lần sau đâu nhé!"
Khung Dực còn đang hí hửng vì được thỏa nguyện, lúc này vừa nghe thấy hai chữ "lần sau" đã sa sầm nét mặt.
"Lần sau cái gì mà lần sau? Trong lòng ta chỉ có một mình y!"
Trần lão gia vội gật đầu xua tay, bụng nghĩ thầm: "Ta nói cái vòng kia mà, ai dám nói gì đến người trong lòng của ngài chứ!"
Tối hôm đó, Nhị vương tử đem về chiếc phôi vòng đã cắt, đưa tay nhẹ vuốt v3 như báu vật.
Dưới ánh nến vàng, hắn bắt đầu lôi bộ dụng cụ ra, cẩn thận hạ xuống những nét mài đầu tiên.
Hắn chọn làm một chiếc vòng tay, ngoài nguyên nhân một phần là hắn cũng không thể mài ra những thứ phức tạp hơn, nguyên nhân chủ yếu chính là ý nghĩa của chiếc vòng.
Liền mạch, không đứt đoạn.
Tương lai...!không còn thấy mặt nhau nữa, cũng sẽ trở mặt thành thù, liệu người đó có còn nguyện ý đeo chiếc vòng trên tay và nhớ đến hắn hay không? Biết rõ sẽ chẳng thể nào "không đứt đoạn" nhưng vẫn cố chấp nuôi hy vọng, giống hệt cách mà Ngọc Huyên đã từng gửi những tâm tư nguyện cầu sâu kín vào chiếc túi cói đỏ cầu phúc treo trong rừng Lá Bạc năm nào.
Hết sức chân thành, cũng hết sức ngây thơ.
Cứ thế, tất cả những mong ước sâu kín, hoang đường nhất của Nhị vương tử đều được gửi vào chiếc phôi vòng kia, từng nhát từng nhát mài giũa để sau này trở thành một phiến ngọc lam băng trong trẻo, thanh thuần.
Chừng bảy ngày sau, khi vết thương của Khung Dực đã đỡ đến tám phần thì nhóm dân binh do Đinh Đại Đồng và Lăng Kỳ Anh dẫn đầu cũng đến.
Mùa hè nóng nực thì huấn luyện ở dải Chinh Sa, mùa đông lạnh giá thì lên Khúc Băng tuyết trắng, đó đã là nguyên tắc trui rèn của Thống lĩnh Nhạn Quân dành cho đội dân binh thiếu niên này.
"Trời bắt đầu lạnh rồi, em ra đồng nhớ khoác áo cho kỹ vào." Khung Dực vừa nói vừa choàng chiếc áo khoác nhung dày lên người Ngọc Huyên, lại còn quấn quanh chiếc cổ thanh tú kia một cái khăn len dày.
Ngọc Huyên cười, đưa tay nghịch những lọn tóc thắt bím của Khung Dực.
Hôm nay hắn họp tướng soái nên sáng ra có thắt lẫn vào tóc vài sợi tơ vàng, tơ bạc, tăng thêm phần uy nghiêm, lộ rõ phong thái hoàng tộc.
"Anh đeo hoa tai vàng vào nữa."
Khung Dực tay vẫn cài áo khoác cho y, miệng bật cười: "Sao thế?"
"Đẹp mà!" Y hơi xấu hổ nhưng vẫn thành thật trả lời.
Khung Dực cúi xuống ghé sát mặt vào tai y, thì thầm: "Là hoa tai đẹp, hay Nhị vương tử của em đẹp?"
Quả nhiên, người ta xấu hổ muốn chạy nhưng Nhị vương tử nhanh tay hơn, vội vàng chụp lại hôn hai cái lên má rồi mới thả đi.
Khung Dực cười ha hả thích chí nhìn người ta chạy biến đi, thế nhưng cũng lấy đôi hoa tai vàng kia ra đeo vào.
Xong việc, Thống lĩnh Nhạn Quân đĩnh đạc thong dong đi vào khu trại chính của quân doanh.
Kỷ Phong nhìn sắc mặt còn vương ý cười tủm tỉm của hắn, nhịn không được bèn nói: "Ngài cũng...!lộ rõ quá rồi đấy!"
"Làm sao? Đêm qua ngươi ngủ không ngon à, khó chịu cái gì?"