Hà Sơ cùng Phượng Phượng, hai đôi mắt, lập tức vèo một cái nhìn hắn.
“Anh? Đóng phim?”
“Sao không nghe ngươi nhắc tới?”
“Tự anh đi tìm đạo diễn phỏng vấn?”
“Là cái giống trên TV đó hả, ngươi đóng nam chính?”
“Tiền lương đãi ngộ thế nào?”
Một người một chim, đặt câu hỏi tới tấp.
Ngược lại thì đương sự bình tĩnh thật sự.
“Mấy ngày hôm trước bà chủ đi ra ngoài, nhân thủ không đủ, ông chủ bảo tôi giúp bưng thức ăn, đúng lúc có mấy người tới ăn cơm, có người thấy tôi, hỏi tôi vài câu, cho tôi một tấm danh thiếp, hắn nói hắn là đạo diễn tuyển vai, hỏi tôi có muốn diễn vai quần chúng không, bảo tôi đi tìm hắn.
”
Tiệm cơm Quảng Hàn làm việc kia chính là cửa hàng đen thuê nhân viên ba không*, nhưng tay nghề ông chủ không tồi, lâu rồi cũng sẽ có chút danh tiếng, hơn nữa bề ngoài Quảng Hàn xuất chúng, ông chủ ngẫu nhiên cũng sẽ tâm cơ mà lôi người ra làm bảng hiệu, còn thật sự có người nhắm tới mấy cái điểm bán hàng này mà trở thành khách quen, việc làm ăn của tiệm cơm nhỏ tăng lên không ít, ông chủ mừng rỡ không khép được miệng, còn tăng một trăm tệ tiền lương cho Quảng Hàn.
(*) Nhân viên ba không: 1.
Không có năng lực lao động; 2.
Không có nguồn sống; 3.
Không pháp định người có nghĩa vụ cấp dưỡng, chăm sóc, nuôi dưỡng hoặc người có nghĩa vụ không thể thực hiện nghĩa vụ của mình.
Nhưng đóng phim, tuy rằng chỉ là đóng vai quần chúng thôi, nhưng đó cũng là xuyên ngành rồi còn gì.
Dù thế nào thì chắc cũng không phải là đi đóng nhân viên rửa chén trong phim đâu nhờ?
Hà Sơ tưởng tượng đến chỗ này, lập tức vui mừng hết sức, cười đến lăn qua lăn lại trên sô pha, thiếu chút nữa ngay cả lông chim của Phượng Phượng cũng bị đè.
Phượng Phượng kêu to: “Ngươi điên gòi!”
Hà Sơ một tay kéo chim tới, cùng nó lẩm nhẩm lầm nhầm cảnh tượng hiện lên trước tiên trong đầu của mình.
Cận cảnh là mấy vai chính đang diễn, bối cảnh là Quảng Hàn ngồi ở kia mặt vô biểu tình rửa chén.
Một cái, hai cái, ba cái.
Vai chính đầy tình dịu dàng tỏ tình với nhau, âm thanh bối cảnh thì lại là tạp âm chén đũa rầm rầm ào ào trong bọt.
Cũng không biết đoàn phim tìm tên áo rồng* anh tuấn như vậy qua đó cướp nổi bật của vai chính, rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
(*) Vai phụ
Phượng Phượng sau khi nghe xong, cạc cạc cười to.
Quảng Hàn chờ bọn họ cười đủ rồi, mới chậm rì rì nói: “Không phải đóng rửa chén, là thị vệ đứng phía sau vai chính.
”
Thị vệ kia cần bị nữ phụ đùa giỡn một chút, cho nên mới tìm người ưa nhìn, nếu không thì trông nữ phụ cứ như mắt mù rồi.
Phim cổ trang?
“Không cần phải nói chuyện?”
“Không cần phải nói chuyện.
”
“Tiền lương thế nào?”
“Một ngày một trăm hai đến một trăm năm, bao ăn ở.
”
“Anh không có thẻ căn cước sao mà đi?”
“Người đó nói không cần thẻ căn cước.
”
“Không phải là kẻ lừa đảo chứ?”
“Tôi không có tiền cho hắn lừa.
”
“……”
Hảo có đạo lý, không thể phản bác.
Tiền lương một ngày một trăm hai không cao, nhưng vẫn là cao hơn làm việc ở cửa tiệm đen chút, khó trách Quảng Hàn sẽ rung rinh.
Do có phim trường trong vùng này, bạn bè xung quanh Hà Sơ hoặc nhiều hoặc ít cũng đã từng làm việc bán thời gian ở đó, có chút hiểu biết về giá thị trường.
Đối phương chuyên môn kêu Quảng Hàn qua đó, cho thấy rất có thể không phải muốn hắn đi đóng vai quần chúng, mà là làm diễn viên mời riêng diễn lộ mặt có màn ảnh, tiền lương đã không chỉ dừng lại ở một ngày một trăm hai rồi, nói không chừng đối phương thấy hắn không có căn cước cũng không thạo nghề, chơi chiêu bài từ trong đó lấy giá chênh lệch.
Hà Sơ nói ra suy đoán của mình, Phượng Phượng vừa nghe, vội la hét kêu Quảng Hàn đi hỏi rõ ràng, Quảng Hàn lại không sao cả, thậm chí không thèm để tâm đến việc có thể nổi tiếng hay không.
Đối với hắn mà nói, tất cả mọi chuyện đều không quan trọng bằng ngày được một trăm hai mươi đồng của mình.
Nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của hắn, Hà Sơ để tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ mình mới là kẻ thường dân truy danh trục lợi sao?
Phượng Phượng cả giận nói: “Ngươi phải tiện thể tạo quan hệ tốt với người ta chứ, tranh thủ kiếm nhân vật tốt hơn, chúng ta phát tài làm giàu dựa hết vào ngươi!”
Xem, quả nhiên không bình thường chính là Quảng Hàn, mình cùng Phượng Phượng vẫn là bình thường.
Không nói chuyện nữa, sáng sớm hôm sau Tiểu Cố gọi tới, bảo Hà Sơ đi khách sạn lấy xe, đưa Khúc Tiệp đi đoàn phim báo danh.
Hà Sơ cho rằng mình thức dậy đã đủ sớm rồi, vừa thấy phòng khách sớm đã người đi gác trống, hoá ra Quảng Hàn thức dậy còn sớm hơn cậu, chỉ có Phượng Phượng còn ôm gối trên sô pha phòng khách ngáy ngủ.
Trong tủ lạnh trữ chút đồ ăn chín, bản thân con chim này cũng biết mở tủ lạnh, sau khi bảo đảm nó không đến mức đói chết ở nhà, Hà Sơ liền ra cửa.
Làm tài xế của minh tinh, cho dù là lâm thời, nhưng cũng là lần đầu tiên, Hà Sơ còn rất có cảm giác mới mẻ.
Phim mới của Khúc Tiệp là một bộ cổ trang, nữ chủ chính, trong phim cho nam nhân biết bao ân oán gút mắt, là kiểu khá thịnh hành trước mắt.
Công việc của Hà Sơ rất đơn giản, ngoại trừ đón đưa sếp nhà mình đi đi về về, thì thời gian còn lại đều tự do, ăn ở cũng ghi ở chỗ Khúc Tiệp, phòng khách sạn thì ở kế bên Tiểu Cố, trên lầu chính là Khúc Tiệp, ngoại trừ Khúc Tiệp có đôi khi bắt đầu làm việc rất sớm, trời chưa sáng đã phải xuất phát, đêm hôm khuya khoắt còn phải đóng phim, Hà Sơ cũng phải thức đêm theo, thì không có nội dung nào vất vả hơn nữa.
Lấy tiền lương hậu hĩnh như thế mà tài cán chỉ có chút chuyện như vậy, Hà Sơ mới đầu còn có chút ngượng ngùng, cũng giúp Tiểu Cố xách đồ, đi đông dạo tây đoàn phim, rất nhanh đã thân quen rất nhiều người rồi, còn may mắn được quan sát hiện trường Khúc Tiệp đóng phim với nam chính.
Khúc Tiệp tuy lúc mới quen có chút lên mặt, nhưng sau dần Hà Sơ tiếp tục tiếp xúc, phát hiện người này co được dãn được, EQ khá cao.
Vốn lấy tuổi của cô, đóng vai nữ chính trong đội ngũ ê kíp như thế, nổi bật mơ hồ còn lấn áp cả nam chính đang nổi, khẳng định không tránh được sau lưng có người lời ra tiếng vào, nhưng Khúc Tiệp thi thoảng nhờ Tiểu Cố Hà Sơ đặt chút đồ uống đồ ăn đến đoàn phim để phân phát, gặp người liền diện mặt tươi cười, dần dà ai cũng không tìm ra khuyết điểm, mặc kệ mọi người lén quan hệ như thế nào, mặt ngoài vẫn là hoà thuận vui vẻ.
Hơn nữa Hà Sơ phát hiện, Khúc Tiệp có mấy cảnh diễn yêu cầu nửa đêm rời giường chạy tới đoàn phim quay, cô chưa bao giờ đến trễ, cũng không để Hà Sơ chờ thêm nửa phút, ý thức về thời gian cực mạnh, trong các nghệ sĩ đang nổi thỉnh thoảng lộ ra tin tức bệnh ngôi sao ở phim trường, cô cũng là thanh lưu hiếm có rồi.
Sau cảm giác mới mẻ mấy ngày đầu qua đi, công việc thành nghìn bài một điệu nhàm chán.
Điều hòa duy nhất của Hà Sơ, chính là thường thường nghe người khác kể một chút tin vịt trong giới với đoàn phim.
Ví dụ như nam ba từng hợp tác với nữ hai ở đoàn phim kế bên ở bộ phim trước, hai người vẫn là vợ chồng ở đoàn phim; ví dụ như nữ ba của đoàn phim là tuyển tú tới, nhưng kỹ thuật diễn rất kém, toàn