[Con trai sống một mình cũng rất nguy hiểm đó!]
Mới vào nghề này, người cùng nghề Khúc Tiệp quen biết đầu tiên chính là Ninh Băng Tuyết.
Khi đó đối phương với cô đều thuộc dưới trướng cùng một người đại diện, tiếng tăm lớn hơn cô một chút, đã từng có một số bộ phim đóng nữ hai, ratings cùng danh tiếng còn không tồi, chỉ chờ nhận được một cơ hội tốt hơn đóng nữ chính.
Đối mặt với vị tiền bối lớn hơn mình hai tuổi này, Khúc Tiệp ở trước mặt Ninh Băng Tuyết chốn chốn khiêm tốn, lúc hai người ở cùng nhau cũng không cướp spotlight, bất kể người trước người sau, tâm khẩu nhất trí, đều nói tốt cho đối phương.
Dần dà, ấn tượng của Ninh Băng Tuyết với cô không tồi, có hợp tác quảng cáo mà mình bỏ, cũng nguyện ý đề cử cho Khúc Tiệp.
Khi đó Khúc Tiệp nào được chọn lựa, có thể có hãng quảng cáo tìm tới cửa đã cầu mà không được, dần dần cô cũng có cơ hội được diễn nữ ba nữ bốn, càng đi càng gần với Ninh Băng Tuyết, hai người trở thành chị em tốt nổi danh trong giới.
“Có một lần, chúng tôi cùng tham gia diễn một bộ phim, chị ấy là nữ một, tôi là nữ ba, ratings không tồi, phía đầu tư tổ chức tiệc tối, chúng tôi đều đi cả.
Phía tổ chức lớn, trong yến hội không ít đạo diễn lão làng với người đầu tư đến, chị Ninh còn giới thiệu tôi cho Trịnh công tử, Trịnh công tử thích đồ cổ châu báu, vừa vặn trường đại học của tôi cũng rèn luyện giám định châu báu, có thể nói đôi câu, sau đó Trịnh công tử nói hắn vừa lúc có bộ phim mới có liên quan đến đồ cổ, hỏi tôi có hứng thú không, tôi khi đó khó có được cơ hội đóng phim, đương nhiên vội vàng đồng ý.
Nhưng tôi cảm thấy, có lẽ là bắt đầu từ khi đó, trong lòng chị Ninh có sự ngăn cách với tôi.”
Mấy chuyện vụn vặt trong giới này, nghe sơ có lẽ lạc đề khá xa, nhưng Hà Sơ từng nghe nói tới Ninh Băng Tuyết.
Nữ nhân này tháng trước tự sát, uống thuốc quá liều, đưa đến bệnh viện thì đã quá muộn rồi, một sinh mệnh sinh động cứ vậy mà kết thúc, còn lên hot search internet ba bốn ngày.
Thời đại bùng nổ thông tin, một minh tinh tử vong như vậy, cũng chỉ có thể đổi lấy thổn thức ba bốn ngày của đại chúng, bệnh trầm cảm cùng áp lực sau lưng của minh tinh trong ngành mấy đề tài như thế cũng sẽ không vượt qua một tuần.
“Cho nên cô cảm thấy, người phụ nữ đi theo cô mãi kia, có thể là Ninh Băng Tuyết?” Hà Sơ hỏi.
Khúc Tiệp gật đầu, thở dài.
Tiểu Cố tiếp lời cô: “Tài xế Hà anh hẳn là cũng từng nghe qua, bộ phim kể về đồ cổ châu báu tên là 《Vĩnh Ninh Hiệu》, ratings rất tốt, chị Khúc Khúc chúng tôi nhờ vào bộ phim đó còn lấy được giải thưởng Người mới xuất sắc nhất, nhưng chị Ninh cùng lúc bắt đầu quay một bộ phim khác, không có may mắn như vậy, bởi vì nam chính đoàn phim ra mặt trái, bị cảnh sát bắt, danh tiếng cả bộ phim xuống dốc không phanh.
Sau đó chị ấy lại đóng vài bộ phim, không những không có đổi vận, ngược lại dần dần đi xuống dốc núi, marketing lăng xê cũng không vớt lên nổi, ngược lại không biết sao, chị ấy liền ghi hận chị Khúc Khúc, cảm thấy là chị Khúc Khúc cướp cơ hội của chị ấy, có một lần hai người chạm mặt, chị ấy còn ở trước mặt mọi người trào phúng chị Khúc Khúc, nói rất nhiều lời khó nghe!”
“Tiểu Cố!” Khúc Tiệp ngăn lại, “Người chết vi đại*, những thứ này cũng đừng nói nữa.”
(*)Người chết vi đại / 人死为大: cho dù người này đúng hay sai, chết rồi không nên động chạm đến họ.
Để cho họ giữ lại tôn nghiêm mà nhắm mắt.
Hà Sơ nói: “Tôi nghĩ, Khúc tiểu thư hẳn là đã từng dò hỏi cao nhân rồi, biết cách xử lý vong hồn chấp niệm quá sâu không muốn rời đi.”
Khúc Tiệp cười khổ: “Vấn đề nằm ở chỗ, những người đó căn bản không giải quyết được vấn đề, phù bọn họ cho cũng vậy, làm phép cũng thế, đều không ngăn được nữ nhân kia lảng vảng trước mặt tôi, tuy rằng chị ta không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của tôi, nhưng anh mỗi ngày lơ đãng là có thể nhìn thấy một tồn tại như vậy, có khi còn sẽ xuất hiện ở trong mơ, tâm tình cùng tinh thần có thể tốt lên chắc?”
Hà Sơ trong lòng vừa động: “Cô cũng gặp cô ta ở trong mơ? Cô ta làm cái gì?”
Khúc Tiệp: “Chị ta không làm gì cả, cứ như vậy không xa không gần mà nhìn tôi, tôi không thấy rõ mặt chị ta, nhưng có thể cảm nhận được chị ta rất sốt ruột, giống như muốn nói gì đó với tôi.”
Hà Sơ: “Nói gì vậy?”
Khúc Tiệp lắc đầu: “Không nghe thấy, tôi có thể cảm nhận được chị ta muốn nói chuyện với tôi, nhưng không nghe thấy.”
Nói tới đây, trên mặt cô lộ ra biểu tình kỳ dị, lướt mắt nhìn xung quanh một lượt, lại nhanh chóng thả lỏng bằng mắt thường có thể thấy được.
Nữ nhân kia không theo vào cùng.
Nói xong chuyện, cậu tạm biệt Khúc Tiệp đi ra trước.
Một nữ nhân đứng dưới mái hiên cuối hành lang lối đi, từ xa nhìn sang bên này.
Lại xuất hiện!
Quần áo của cô rất quen thuộc, vẫn là bộ mà ngày đó Hà Sơ thấy, duy chỉ có gương mặt vẫn cứ mơ hồ, nhìn không rõ.
Tuy là Hà Sơ đã nhìn quen loại trường hợp này, cũng nhịn không được dời tầm mắt đi, muốn làm bộ không nhìn thấy, cố tình lối đi kia lại là cửa ra duy nhất rời khỏi quán trà, thế nào cũng không đi vòng được.
Cậu chỉ có thể bước chân nhanh hơn, nhắm mắt làm ngơ.
"Đường Hà Sơn, chân núi……”
Giọng nói hư vô mờ mịt như trong mây, lại cách tấm màn mỏng, như xa tựa gần.
Hà Sơ đột nhiên quay đầu lại!
Dưới mái hiên, nữ nhân lại không thấy đâu.
Hà Sơn?
Đó là một dãy núi ở ngoại ô thành phố, nguyên danh là Hạc Tê Sơn, nhưng sau khi văn nhân trứ danh thời Tống đến nơi này đề qua một bài thơ, Hạc Tê Sơn cũng có biệt danh được nhiều người biết đến, đó chính là Hà Sơn, thậm chí rất nhiều người bên ngoài nhắc tới nó, đều gọi là Hà Sơn.
Con đường chân núi Hà Sơn kia gọi là đường Hà Sơn, những năm trước rất hoang vắng, hiện tại xây trạm xe buýt, nhưng cũng chỉ có hai chuyến khứ hồi sớm tối mỗi ngày, nơi đó rất lớn, ngoại trừ khu hoạt động du lịch đã khai phá, thì còn có ít khu vực chưa từng được khai phá, phượt thủ thâm niên đi qua cũng rất dễ bị lạc đường, phía chính phủ thường xuyên nhắc nhở du khách đừng xông bậy vào tuyến đường chưa khai phá.
Hà Sơ đem theo nghi hoặc này về đến nhà, vào lúc ban đêm cậu lại nằm mơ, mơ thấy mình đang đi trên một đường núi thật dài.
Một nữ nhân đi phía trước cậu, giống như dẫn đường cho cậu, cậu vài lần muốn mở miệng dò hỏi, nhưng làm thế nào cũng không phát ra âm thanh được, chỉ có thể trầm mặc mà đi theo phía sau.
Con đường núi này Hà Sơ chưa từng đi qua, nhưng hết thảy xung quanh hình như cũng không xa lạ.
Hà Sơ đi thật lâu, cậu đau eo đau lưng, chỉ muốn nằm yên, bước chân lại không tự chủ được, không dừng được.
Cuối cùng, nữ nhân dừng lại, nghiêng người chỉ vào nơi nào đó đằng trước.
Cô đến tột cùng muốn nói gì?
Nghi hoặc cùng tò mò của Hà Sơ đã đạt tới đỉnh điểm, cậu nhìn miệng như mở mở khép khép của nữ nhân, nhịn không được ghé sát vào.
Vẫn là nghe không rõ, lại ghé sát vào chút.
Hàn ý lặng lẽ bò lên cổ, Hà Sơ hồn nhiên bất giác, cho đến khi trên vai nhiều thêm một bàn tay ——
Cậu bỗng nhiên mở mắt ra!
Một đôi mắt lưu ly nhàn nhạt gần trong gang tấc, mang theo hứng thú tìm tòi, giống như Hà Sơ là bé chuột bạch nghển cổ chờ chết trong phòng thí nghiệm, giây tiếp theo sẽ phải bị gây mê lột da nằm trên máy chém.
Dưới ánh mắt như vậy, Hà Sơ cảm thấy tất cả bí mật riêng tư của mình bị vơ vét không còn một mẩu, ngay cả ngày hôm qua tắm rửa nhiều hơn so với bình thường mười phút như vậy cũng không chỗ nào che giấu.
Cậu không quan tâm truy cứu hành vi đột nhiên xông vào phòng ngủ mình của đối phương, theo bản năng giơ tay định đẩy ra, ai ngờ cổ tay ngược lại