Thư đường [23/04/22]
[Cần ra sức là ta, có liên quan gì đến ngươi chứ?]
Trong bóng đêm, hai người nhìn không rõ tình huống của người bị rơi xuống dưới.
Nhưng ngã xuống từ tầng mười mấy, có thể có kết cục gì tốt chứ?
Hai người Hà Sơ lần đầu tiên đụng phải loại chuyện này, thực sự sốc mấy giây, nhất thời không biết nên chạy đến tầng thượng bên cạnh bắt hung thủ trước, hay là xuống lầu xem thương thế người ngã lầu với báo cảnh sát trước.
“Công trường kia hoặc là phong thuỷ có vấn đề, hoặc là dưới mảnh đất đấy có cái gì đang quấy phá, không phải thứ các ngươi có thể thu phục được đâu, cũng đừng múa rìu qua mắt thợ, mau đi đi!”
Nghe đến đó, chim lải nhải thật sự nhịn không nổi nữa rồi.
Hà Sơ cười khổ: “Tôi lúc ấy mới là tấm chiếu mới, ỷ vào chút bản lĩnh đã thấy gió gan to, chỉ cho rằng chỗ này có lệ quỷ quấy phá, vô cùng hung mãnh, nếu cứ vậy mà lui bước, những người khác lại không đi, thương hiệu của công ty chúng tôi chẳng phải là toang rồi sao?”
Nhưng cậu lúc ấy đã cảm thấy nơi này rất quỷ dị, không để Hồ Hội Chí đi theo tiếp, mà là kêu cậu ta đi ra bên ngoài công trường trước chờ mình.
Còn Hà Sơ thì chạy đến tầng thượng toà 3 đối diện xem chuyện gì.
Mười mấy tầng, đi từng tầng một lên trên mệt chết, Hà Sơ vì tranh thủ thời gian, trực tiếp đi thang máy thi công lên.
Tầng thượng không có đèn, toàn bộ ánh sáng đến từ đèn pha dưới đất, lúc cậu đi lên, liền thấy một người quơ chân múa tay, miệng cử động, như đang cãi nhau với không khí, nhưng Hà Sơ lại không nghe thấy trong miệng đối phương phát ra âm thanh gì.
Người nọ họ Đàm, hình như là một Phong Thuỷ Sư, lúc tới một nhóm hai người, một nam một nữ.
Vừa rồi người bị đẩy xuống hình như là một nữ nhân, xem ra khẳng định chính là bạn của hắn gặp nạn.
Hà Sơ nhận định đối phương là bị quỷ thượng thân, lúc ấy hét lớn một tiếng, niệm ra chú pháp trừ tà mà mình sớm đã quen tai nằm lòng, ai ngờ trong bóng đêm đôi mắt đối phương lập loè ánh đỏ, hướng cậu lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Đàm tiên sinh, anh tỉnh lại đi!”
Đối phương từng bước tiến phía trước, Hà Sơ từng bước lui về phía sau, cậu không biết tên của đối phương, chỉ có thể kêu họ của hắn, nhưng căn bản không có ích gì, đối phương ngay cả bạn cũng có thể đẩy xuống lầu, Hà Sơ tự nhiên không cách nào đánh thức hắn.
Lúc này Đàm tiên sinh giơ hai cánh tay thẳng tắp bóp cổ Hà Sơ, hung ác dữ tợn, không giống người thường.
May mắn một lúc sau có vài người cũng nghe tin chạy tới, phí sức của chín trâu hai hổ, mới không chế được Đàm tiên sinh.
"Mấy thứ ngươi kể này, có liên quan gì tới Thỉnh Thần Thuật?” Chim lải nhải thúc giục hỏi.
“Trong quá trình khống chế Đàm tiên sinh, vì để đảm bảo, ta như bình thường, thỉnh ra Chu Phán quan miếu Thành Hoàng trong vùng hỗ trợ, ông ấy rất quen với tôi, cũng từng giúp rất nhiều chuyện cho tôi, sau đos bên ngoài công trường lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tôi sợ Hồ Hội Chí xảy ra chuyện, liền thỉnh Chu Phán quan đi trông nom cậu ấy trước một chút.
”
Hà Sơ căn bản không muốn nhắc tới chuyện cũ này, mấy năm nay cậu không hề tiếp xúc với những môn đạo này, cũng là vì muốn tránh xa, làm một người thường.
Nhưng không ngờ tới, vòng đi vòng lại, bắt đầu từ tết Trung Nguyên gặp phải yểu ma, cuộn chỉ giống như lại lần nữa quấn về.
“Chờ giải quyết xong họ Đàm, tôi lại chạy qua đó, liền thấy……”
Cậu liền thấy Hồ Hội Chí cùng nữ nhân vừa rồi bị Đàm tiên sinh đẩy xuống lầu kia đều ngã ở bên cạnh bức tường bên ngoài công trường, đôi mắt đều mở to, hơi đã ngừng rồi, khuôn mặt vặn vẹo, như nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp, đến chết cũng không thể nhắm mắt.
Hà Sơ nghĩ không rõ, nữ nhân kia rõ ràng đã bị đẩy xuống lầu, di chuyển cũng khó khăn, làm sao sẽ xuất hiện ở bên ngoài công trường cùng với Hồ Hội Chí được?
Cậu để Hồ Hội Chí đi trước, lại thỉnh Âm thần chiếu cố, là vì sợ cậu ta một người bình thường xảy ra chuyện, nhưng Hồ Hội Chí cuối cùng vẫn là xảy ra chuyện.
Đó là người anh em tri kỷ của cậu từ cấp ba, hai người cùng nhau trèo tường trốn học, đi tiệm net chơi game thâu đêm, thậm chí còn từng cùng yêu thầm một cô gái, sau khi tốt nghiệp đại học còn cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Nhưng Tiểu Hồ cứ như vậy mà chết, cái chết không rõ ràng.
"Âm thần kia đâu?” Quảng Hàn đột nhiên hỏi.
“Không thấy.
Lúc ấy cho dù tôi triệu hoán như thế nào, cũng không cảm ứng được sự tồn tại của Chu Phán quan.
”
Việc gây thành như vậy, mọi người qua loa kết thúc, mất hết hứng thú.
Trong một đám mười mấy người bọn họ, đã chết hai người, một người là Tiểu Hồ, một người là bạn nữ bị Đàm tiên sinh đẩy xuống lầu, đến nỗi họ Đàm, sau khi vào bệnh viện một chuyến, cư nhiên hữu kinh vô hiểm, lông tóc vô thương.
Bởi vì nguyên nhân chết của hai người Tiểu Hồ bị định tính là vì sợ hãi quá độ dẫn tới phát bệnh tim, trong ngoài toàn thân không có ngoại thương do người tạo thành, Đàm tiên sinh đương nhiên cũng không phải đeo hiềm nghi giết người trên lưng, đoạn trong ký ức của Hà Sơ kia, cảnh tượng Đàm tiên sinh đẩy người xuống lầu, ngoại trừ chính cậu và Hồ Hội Chí, không còn người thứ hai nhìn thấy, tựa như chỉ là một cảnh trong mơ.
Lúc ấy bọn cậu đánh bậy đánh bạ, thu phục thứ bám vào trên người Đàm tiên sinh, trong đó có người xuất thân Long Hổ Sơn, liền mang thứ kia về làm phép, nhưng mạng của Hồ Hội Chí, lại chân chân thật thật bỏ ở nơi đó, đến cùng cũng không về được.
“Sau lúc ấy, cho dù tôi dùng cách gì, cũng không thể tìm lại Chu Phán quan được, thậm chí cũng không tìm thấy Âm thần có liên hệ với ông ấy, tôi cảm thấy ông ấy có khả năng trong quá trình nhận nhờ vả của tôi bảo hộ Tiểu Hồ gặp phải ngoài ý muốn nào đó, cũng có thể là ——”
Quảng Hàn tiếp lời cậu: “Cũng có thể là cậu triệu đến, căn bản là không phải Âm thần đó, chỉ là quỷ học quỷ, hắn giả dạng làm Âm thần họ Chu, lừa cậu, thuận lợi ra tay với Hồ Hội Chí.
”
Hà Sơ cười khổ: “Âm thần kia rất quen thuộc với tôi, tôi cơ bản sẽ không nhận sai, trừ khi……”
Quảng Hàn lại một lần đoán được cậu muốn nói gì.
“Trừ khi ông ta từ lúc bắt