[Căn phòng này rốt cuộc cũng không giống cái ổ chó của chó độc thân nữa rồi]
Phòng cho khách là có sẵn, dọn dẹp một chút là có thể vào ở liền, thu xếp cho một người một chim này không tính phiền toái.
Phiền toái duy nhất là lai lịch Quảng Hàn không rõ, cả chứng minh thư cũng không có, căn bản không thể tìm được công việc đứng đắn.
Bản thân Quảng Hàn ngược lại như ăn mật*, sau khi sống ở chỗ Hà Sơ, mỗi ngày như cũ đón xe buýt đi tiệm cơm nhỏ rửa chén làm công lặt vặt, tiệm cơm đó Hà Sơ từng đi qua một lần, bộ dáng đối phương buộc tạp dề mang ủng đeo găng tay nhựa nghiêm túc rửa chén ở cửa sau rất là buồn cười, Hà Sơ thiếu chút nữa đã không nhịn được đi lên chụp một tấm.
(*)Như ăn mật: vui vẻ chịu đựng gian nan, đau khổ
Làm cho người ta cảm động đó là, căn phòng này rốt cuộc cũng không giống cái ổ chó của chó độc thân nữa rồi, Quảng Hàn đi đến nơi nào, mền chăn gấp lại như trong quân đội, cái ly cọ rửa đến nổi có thể phản quang, Hà Sơ về nhà nhìn căn phòng ngăn nắp như mới, thiếu chút nữa muốn rớt nước mắt.
Tuy rằng chỉ lấy một ngàn tệ còn phải bao ăn ở, nhưng hiện tại loại phục vụ quét dọn tiêu chuẩn này mỗi tháng cũng phải mấy ngàn, bỏ bốn lên năm tương đương Hà Sơ còn kiếm lời.
Chỉ là con người của Quảng Hàn cổ quái vô cùng, mỗi ngày thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn trễ hơn chó, làm việc nghiêm túc hơn người khác, lúc nghỉ ngơi cũng không đi ra ngoài dạo, hoặc là xem TV, hoặc là ngủ, xem TV cũng bất chấp nội dung, từ phim hoạt hình thiếu nhi đến bản tin thời sự, mỗi một cái cũng có thể xem đến ngon lành.
Hà Sơ lúc ban đầu còn tưởng rằng hắn dựa vào xem chương trình mà thất thần phát ngốc ngủ gà ngủ gật, sau lại phát hiện đối phương thế mà là đang xem nghiêm túc, có đôi khi còn lấy quyển notebook viết viết vẽ vẽ ở trển.
Cậu nhịn không được tò mò, liền thò lại gần xem, bên trên cư nhiên chi chít viết không ít chữ.
Quảng Hàn: “Cậu tới đúng lúc lắm, tôi có chút chuyện thỉnh giáo cậu, ‘thuế IQ’ có nghĩa là gì?”
Hà Sơ:?
Quảng Hàn: “Cậu cũng không hiểu?”
Hà Sơ: “Anh tốn tiền tiêu uổng phí, hoặc là làm một chuyện ngu xuẩn nào đó, loại hành vi này chính là nộp thuế IQ, hiểu theo nghĩa xấu.
”
Quảng Hàn như suy tư gì, cũng không biết có hiểu không: “Còn ‘cấp lực’ thì sao?”
Hà Sơ: “Thoải mái, làm tốt lắm.
”
Quảng Hàn gật gật đầu, cúi đầu lại viết vài nét.
Hà Sơ: “Anh chưa từng lên mạng?”
Quảng Hàn: “Nhà nghèo, chưa từng tiếp xúc.
”
Hà Sơ thăm dò: “Nhà anh ở đâu?”
Quảng Hàn: “Trong đại sơn.
Cậu muốn quyên tiền không?”
Hà Sơ thổn thức: "Tính cảnh giác này của anh cũng quá cao rồi, không đi làm Quốc an* đáng tiếc.
”
(*)Quốc an / 国安: viết tắt của 国家安全 an ninh quốc gia
Quảng Hàn ngó nhìn cậu một cái, lại yên lặng cúi đầu ghi chép lại.
Bên trên rất nhanh nhiều ra hai chữ Quốc an.
“Là viết như vậy sao?”
“……”
Hà Sơ nghĩ, lúc cậu lần đầu tiên nhìn thấy Quảng Hàn, làm kiểu gì mà sẽ cảm thấy nam nhân này cao thâm khó đoán chính tà khó phân chứ?
Người bạn cùng phòng mới này, lai lịch không rõ, hành vi cổ quái, trên người giống như che giấu còn nhiều bí mật hơn Hà Sơ.
Nhưng Hà Sơ không sao cả, chính cậu trong mắt người bên ngoài có lẽ cũng rất cổ quái, huống chi uy hiếp tính mạng còn chưa giải trừ, Quảng Hàn đúng lúc xuất hiện giống như một sợi rơm cứu mạng vậy, chẳng sợ sợi rơm này đủ mọi màu sắc, thời khắc mấu chốt cũng có thể cứu mạng.
Đến nỗi con chim quái kia, tự xưng là hậu duệ của Phượng Hoàng, cũng không giống những con vẹt khác cả ngày muốn bay ra bên ngoài, nó ở trong nhà Hà Sơ như ăn mật, ngoại trừ muốn đổi nhiều món để ăn ra, thì chính là ôm TV không buông.
Sau lại thấy Hà Sơ bật máy tính chơi game, Phượng Phượng bỗng như phát hiện tân đại lục, nháo một hai phải chơi máy tính, nếu không phải cặp cánh không thể ấn bàn phím, chỉ sợ hiện tại ngay cả Liên Minh Huyền Thoại cũng có thể chơi được luôn rồi.
Tuy là như thế, nó cũng rất nhanh học được cách dùng máy tính lên mạng xem phim, buổi tối mỗi ngày một người một chim, lần lượt bá chiếm TV máy tính, ai cũng có niềm vui riêng, còn lại Hà Sơ ——
Hà Sơ đành phải bi thương mở điện thoại, thuần thục tiến vào trò chơi tổ đội, chọn tướng, sau đó……
Sau đó cuộc gọi đến.
Một số điện thoại lạ.
Hà Sơ vốn dĩ tưởng là quảng cáo marketing, cúp rất nhiều lần, nề hà đối phương bám riết không tha, Hà Sơ cuối cùng là ôm tâm lý ông mày đây cãi với mày đến cùng không cử báo không xong chuyện mà nhấc máy, kết quả phát hiện âm thanh đầu bên kia còn có chút quen thuộc, hình như từng nghe ở đâu đó.
“Tài xế Hà, anh còn nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Cố, Tiểu Cố mà ngày đó cùng chị Khúc Khúc ngồi xe của anh đi sân bay ấy!”
Cô nhắc tới Khúc Tiệp cùng sân bay, Hà Sơ liền nhớ ra.
Đương nhiên là nhớ rõ.
Đây vốn là một đơn hết sức bình thường, chẳng sợ Khúc Tiệp là nghệ sĩ nổi tiếng, Hà Sơ cũng không đu idol, lại bởi vì ba người trên nửa đường gặp quỷ đâm tường mà trở nên đặc thù.
Nữ nhân bộ mặt mơ hồ đó, từ ngày đó sau khi tỉnh mộng cuối cùng cũng chưa gặp lại, nhưng ấn tượng của Hà Sơ đối với cô ta, còn khắc sâu hơn ấn tượng của cậu đối dung mạo của Khúc Tiệp.
Bởi vì nữ nhân kia rõ ràng ban đầu là đi theo Khúc Tiệp mà xuất hiện, hơn nữa rõ ràng có dính líu gì đó tới Khúc Tiệp, lại giống như càng muốn truyền tin tức gì đó đến cậu hơn.
Nhưng sau đó nửa đường sát ra Trình Giảo Kim*, nữ nhân kia cũng trốn rồi, không còn có xuất hiện nữa.
(*) Nửa đường sát ra Trình Giảo Kim / 半路杀出个程咬金: ai đó xuất hiện bất ngờ và phá vỡ kế hoạch
Cô ta bị bắt đi sao? Lại muốn nói cho mình cái gì?
Suy nghĩ của Hà Sơ thay đổi thật nhanh, Tiểu Cố đã nói ra ý.
Hoá ra Khúc Tiệp nhận bộ phim mới, chuẩn bị tiến tổ, địa điểm đoàn phim quay phim vừa vặn ở ngay cơ sở điện ảnh trong vùng ngoại thành thành phố này, Tiểu Cố nói sau sự kiện lần trước kia,