Bạch Hồ vội thở phào ,rồi nói.
– Nhưng mắt cô ấy không nhìn thấy , Tôi sợ ảnh hưởng đến nhà hàng chúng ta.
Chân mày Tô Hàn nhíu lại , anh quay đầu nhìn Bạch Hồ như xác nhận lời ông ta vừa thốt ra ,khiến sóng lưng ônh ta lạnh toát không rõ mình vừa nói gì sai điều gì.
Bạch Hồ nói với anh cô gái đó không nhìn thấy ….
.
Ba năm trước anh muốn cô ở lại phòng cùng anh uống rượu ,cô nói cô không biết uống.
Anh cũng không ép , vì anh chỉ cần có người ngồi đó để anh biết rằng mình không thật sự chỉ có một mình.
Đêm hôm đó anh nhìn trúng cô, còn đưa ra yêu vô lí mà chính bản thân anh sau khi tỉnh táo còn thất giật mình.
Lần đầu anh nhìn thấy cô liền bị đôi mắt to tròn này thu hút , đen láy sinh động ẩn vào đó là sự thuần khiết tinh khôi.
Ở cô gái này có sức hút rất lạ ,khi cô cúi đầu chơi đàn chỉ nhìn hàng mi dài càng khiến người nghe muốn nhìn thêm chút nữa , đến khi cô ngẩng đầu, đôi môi ửng hồng hé môi cười nhẹ hòa vào đôi mắt sáng rực khiến đối phương bất giác lưu luyến.
Cô với Tô Nhược không giống nhau , có lẽ ba năm về trước bị rượu làm cho mơ hồ.
Nhưng chỉ là một phút chốc anh liền có thể tỉnh táo để xác định cả hai hoàn toàn khác xa nhau.
Tô Nhược như đóa hoa hồng đầy gai nhọn còn cô gái này không khác gì loài hoa hướng dương rực rỡ mà ấm áp.
Nhưng chỉ ba năm trôi qua , đôi mắt xinh đẹp kia liền mất đi ánh sáng.
Nhìn vào nếu không quan sát kỹ lưỡng thật khó nhận ra con ngươi linh động kia lại không thể nhìn thấy.
Tính cách của Tô Hàn từ bé ngoài gia đình mình ra anh rất thờ ơ lạnh nhạt với thế giới này.
Anh không thích quản chuyện của người khác.
Nhưng cô gái này xem ra khá có duyên với anh ,ba năm trước cũng thế lúc anh khẳng định mình mất Tô Nhược mãi mãi.
Và quyết lòng chấm dứt tình cảm vốn không nên phát sinh kia thì cô đã xuất hiện.
Tiếng đàn lẫn ánh mắt ôn nhu của cô như an ủi tinh thần tổn thương của anh vào đêm khuya vắng lặng.
Ba năm sau anh vừa mới chấm dứt mối quan hệ với Ngô Uyển cô liền xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Đối với vấn đề chia tay Ngô uyển với anh không phải là sự nóng vội hay mất điềm tĩnh mà là khi sự nhẫn nại không còn anh liền không muốn duy trì.
Có lẽ Ngô Uyển đến đúng thời điểm để bọn họ bắt đầu mối quan hệ ,dĩ như thời điểm anh cần có người bên cạnh ,mối quan hệ hai nhà khá tốt.
Còn ở mẹ của anh nữa, bà rất sợ anh mãi không dứt ra được vòng luẫn quẫn kia.
Nên mong anh tìm được một nửa của mình mà tiến tới hôn nhân , mọi quỹ đạo nên trở về nơi bắt đầu.
Thật ra tình cảm anh dành cho Tô Nhược không quá vĩ đại như mẹ anh tưởng tượng.
Anh đã từng lầm tưởng mình rất yêu Tô Nhược nhưng khi ngày Tô Nhược rời khỏi Tô Gia anh đã hèn nhát không dám tìm cô trở về.
Hay ngày đưa cô đến sân bay anh cũng bỏ qua cơ hội thổ lộ cùng cô.
So với Cảnh Tử Sâm anh thật ra có rất nhiều cơ hội nhưng anh mãi bị vòng xoáy tình thân và tình yêu vây lấy.
Đến khi ở bệnh viện biết được Tô Nhược ở bên cạnh Cảnh Tử Sâm , Tô Hàn liền hiểu rõ anh thương Tô Nhược là thật lòng.
Nhưng so với tình yêu nam nữ thì tình thân đã chiếm lĩnh quá nhiều cho nên bao năm qua anh anh luôn day dứt suy nghĩ.
Ngày nắm tay đưa Tô Nhược trao cho Cảnh Tử Sâm tại hôn lễ,anh liền ngộ ra đây là em gái của mình.
Là đứa em gái anh muốn thương yêu và bảo hộ nhưng không phải là sự che chở như tình yêu mà là máu mủ trong gia đình.
Còn Ngô Uyển , một năm trôi qua cô ta mang thân phận là bạn gái của anh.
Cô ta thích bất cứ thứ gì anh đều đáp ứng , dù là