Anh nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Tử Kiều ngần ngại nói xin lỗi.
– Tên thật lạ , lần đầu tôi mới biết anh rồi.
Ánh mắt Tô Hàn hơi trầm xuống , anh cảm thấy mình thật buồn cười.
Ba năm trôi qua nếu bây giờ cô có nhìn thấy chưa chắc đã nhận ra anh huống gì đến giọng nói.
Anh là đang chờ mong điều vô nghĩa gì thế.
Tô Hàn không muốn làm mất thời gian của cô.
– Được rồi cô đánh đàn rất tốt , từ ngày mai có thể đến nhận việc.
Về giờ giấc và tiền lương Quản Lý Bạch sẽ trao đổi với cô…
Tử Kiều cảm thấy như làn gió mát rượi thổi vào lòng.
Thật may mắn , rốt cuộc cũng có nơi chịu nhận cô rồi.
Nụ cười hạnh phúc nở rộ , Tử Kiều vui đến mức cả vành mắt cũng ửng đỏ.
Phải biết người như cô bây giờ đi tìm việc là cực kì khó khăn.
.
Cô vừa mừng vừa nói.
– Cám ơn anh.
.
cám ơn anh rất nhiều ,tôi sẽ cố gắng làm tốt không làm anh thất vọng.
Tô Hàn gật đầu nhưng chợt nhớ cô không nhìn thấy.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt của Tử Kiều.
Giọng khẽ cẩn trọng sợ làm cô tổn thương.
– Xin lỗi tôi có thể hỏi chuyện riêng tư một chút được không ?
Tử Kiều không biết anh hỏi gì , vội khẽ gật đầu nhìn vào rất ngoan.
– Mắt của cô ?…
Tử Kiều chợt hiểu ra ý tứ của anh ,cô lấy tay sờ sờ lên đuôi mắt của mình.
Nụ cười hơi nhạt đi nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh.
– Tôi bị tai nạn cho nên không nhìn thấy được nữa.
– Có thể chữa được nữa