– Em đi vào trong đi , đừng ngồi ở đây lâu , ba mẹ sẽ lo lắng đấy.
Không chừng bây giờ họ đang đi tìm em đấy.
Tiểu Hy nào nghe , môi hồng chu ra ,lắc lư hai chùm tóc.
– Không vào đâu.
.
Tiểu Hy chỉ muốn chơi với chị thôi.
.
Tử Kiều dở khóc dở cười không biết làm sao , cô đi lại khó khăn cũng không biết bé con này từ nơi nào lại đến.
Nhà hàng lại rộng lớn như vậy chẳng rõ ba mẹ con bé ngồi ở phòng số mấy còn chưa kể sảnh nào.
Ngồi đây một hồi không chừng người khác lại nghĩ cô bắt cóc trẻ con nữa là.
Tử Kiều không rõ bé con này từ đâu xuất hiện ,cô được nhận vào nhà hàng làm cũng gần một tuần rồi.
Nhưng do cô đi đứng không tiện nên lúc nào cũng đi sớm một chút , đến nơi chưa đến giờ làm cô đều ra ngoài sân vườn chọn một góc khuất nhất để ngồi.
Không nghĩ hôm nay ở đâu lại xuất hiện cục bông mềm mềm này.
Tiểu Hy là do đợi Tô Hàn quá lâu nên buồn chán , bé con chỉ muốn đi tìm cậu của mình.
Vừa lúc chị gái kia đi vệ sinh , Tiểu Hy liền lén đi ra ngoài , thấy người ta vào thang máy là Tiểu Hy vào theo , đi lũn đũn làm sao lại ra khu vườn này.
Tiểu Hy nghe âm thanh rất hay, nhìn qua nhìn lại thì gặp chị gái xinh đẹp đang trốn ở vườn cây nha.
Bé con như có người chơi cùng cứ thể bám lấy Tử Kiều không chịu rời đi , quên cả việc phải đi tìm Tô Hàn.
Nhân viên lúc này mặt ái nấy đều xanh mét , Bạch Hồ không ngừng mắng nữ nhân viên kia.
Tô Hàn không lên tiếng nhưng sắc mặt anh rất khó coi , bên bộ phận phòng camera đang check lại toàm bộ camera thì phát hiện Tiểu Hy đi ra vườn hoa phía sau khuôn viên nhà hàng , nhanh chóng báo cáo lại với Tô Hàn.
Lúc Tô Hàn lo lắng chạy ra phía sau còn có Bạch Hồ và hai nhân viên.
Đập vào mắt anh là Tiểu Hy ấy mà lại nửa ngồi nửa nằm dựa vào lòng Tử Kiều,hai mắt long lanh vui vẻ môi nhỏ còn cười khanh khách đáng yêu vô cùng.
Lúc này Tử Kiều cúi đầu nhẹ nhàng nói gì đó cho Tiểu Hy nghe , bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt lên tóc bé con , trên môi