cố họng Tử Kiều trớ nên khô khốc, bàn tay nám chặt vào nhau.
Lời tỏ tình của anh đến quá bất ngờ còn lộ liều như vậy khiến Tử Kiều thật sự không biết làm sao.
Ngày xưa lúc Mạc Lãng ngỏ lời theo đuổi cô, Tử Kiều cũng không thấy mình căng tháng như bây giờ.
Người đàn ông này là ông chủ của cô,khoảng cách giữa cô và anh quá xa làm sao có thích cô được chứ.
Chưa kế cô và anh chỉ mới quen biết nhau, đúng rồi đây chí là sự rung động tức thời mà thôi.
Tâm tư rối ren, toàn thân run rấy, cố hít thở thật sâu.
Tử Kiều nhẹ quay đầu đi.
– Tôi không xứng với anh.
.
tôi….
– Em muốn nói anh là ông chủ của em hay em muốn nói chúng ta không hợp nhau.
Tô Hàn nắm lấy tay Tử Kiều, bàn tay cô lạnh ngât, Tô Hàn cảm nhận cơ thế cô không ngừng run lẽn.
– Tử Kiều, ai cũng có quyền được hạnh phúc.
Chúng ta thử được không, nếu sau một thời gian em thấy chúng ta không hợp.
Anh sẽ không ép em.
Trái tim Tử Kiều không chịu nối tổn thương nào nữa, cô rất sợ lại bị người khác quay lưng nhưng giờ phút này cố họng cô nghẹn đáng ,muốn thốt ra một cảu đầy đủ từ chối sao lại khó thế này…
Qua một lúc Tử Kiều mới tìm được tiếng nói.
.
– Xin lỗi, tôi.
tôi mới chia tay bạn trai.
hiện tại tôi chỉ muốn
tập trung vào công việc.
Khi nói ra lời này không hiếu sao Tử Kiều không có gì gọi là buồn bã, nhưng cô lại hồi hộp chờ đợi phản ứng của Tô Hàn.
Cô không rõ vì sao tình cảm của cô đối với Mạc Lãng lại dề dàng cho qua như vậy.
Có lẽ điều cấm kị của Tử Kiều là bị người khác bỏ rơi và phản bội lại lòng tin của cô.
Cho nẽn đó là điều cô dề dàng chấm dứt.
Hoặc vốn trong lòng cô Mạc Lăng không quá quan trọng cho nên khi mất đi liền không thấy lưu luyến.
Tô Hàn nhìn cố, với ánh mât khó đoán.
-Tại sao chia tay.
.
?
Giọng anh nhản nhạt nghe vào không nhận ra được ý tứ thế nào.
Tử Kiều mấp mé mõi.
.
– Anh ta ngoại tình.
.
Rốt cuộc Tô Hàn cũng hiếu được Tử Kiều có bao nhiêu là nổi sợ hãi trong lòng, anh nâm tay cô.
– Anh sẽ không giống