Tử Kiều đúng là không dám chẽ nơi ở của mình, đúng là từ ngày cô dọn đến đây té ngã cũng hơn ba lần.
Cái cô quan tâm chính là đoạn đường từ nơi đây đến chỗ làm đúng là có chút vất vả nhất là những ngày thời tiết không chiều lòng người.
Suy nghĩ một chút Tử Kiều nhỏ giọng.
– Tiền thuê anh lấy là bao nhiêu ? Tôi.
.
tôi không có nhiều tiền trả cho anh.
.
Tô Hàn không kiềm chế được nụ cười trèn môi.
anh hơi sấn người tới.
.
– Không đât.
bảo đảm em có thế trá được.
Vốn Tử Kiều đã không nhìn thấy chỉ biết cảm nhận hơi thở anh ngày càng rất gần, rất gần.
Tử Kiều cảm nhận môi mình nóng lên, Tô Hàn không muốn kiềm chế lòng mình anh cũng đặt nụ hôn nhẹ lèn môi cô rồi rời đỉ rất nhanh.
.
– Xem như anh lấy đặt cọc.
2
Tử Kiều như bị điếm huyệt ,thân thế cứng ngát.
– Anh…
– Được rồi anh về đây, em khóa cửa cần thận.
ngày mai anh cho người đến chuyến nhà cho em.
Tô Hàn mím cười đứng dậy trước vé mặt còn chưa hoản hồn của Tử Kiều.
Anh xoa đầu cô như nhâc nhớ.
– Ra khóa cửa nào.
.
Đến khi Tô Hàn rời đi rồi mả nhịp tim của Tử Kiều vần đập thinh thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Dù là môi chạm mõi nhưng Tử Kiều vẩn cảm nhận rõ hơi thở của anh vần còn vờn đâu đây.
.
Có phải cô bị điên rồi không ,trong thời gian ngân như vậy sao có thế rung động vi một người mới quen.
Từ bao giờ cô trở nên dề dãi như thế.
Chí là Tô Kiều thấy rất lạ, mỗi cử chí lời nói của Tô Hàn không hiếu sao Tử Kỉều chứ cảm thấy quen thuộc.
Giống như haỉ người họ đã từng gặp nhau bao giờ.
Tô Hàn hành động rất nhanh, mới sáng sớm đã có một nhóm người đến giúp Tử Kiều chuyến phòng, đồ đạc của Tử Kiều không nhiều nên dọn rất nhanh.
Ngoài bốn người đàn ông giúp Tử Kiều khuân vác, bên cạnh đó còn có một cô gái luôn túc trực ở cạnh bẽn cô phụ giúp cô những thứ lặt vặt.
Lúc bước vào căn hộ chung cư của Tô Hàn rồi, Tử Kiều thật sự bị hù dọa f dù không nhìn thấy nhưng cô có thế cảm nhặn được đây là một căn hộ cao cấp, không gian quá rộng.
May mán là có cô gái bẽn cạnh tận tình đưa cô đi thăm