Viện trường Bách giơ tay nhận lấy hồ sơ từ cô y tá .
ông ta mở ra đưa cho Tô Hàn, rồi nói vào vấn đề chính.
– Đây toàn bộ kết quả kiếm tra của cô Trần, phần não vốn bị tốn thương dẫn đến tựu máu bầm, cho nên chèn lên dây thần kinh thị giác dẫn đến mù lòa.
Cơ thế Tử Kiều run run, Tô Hàn cảm nhận rất rõ, anh choàng tay xoa lấy lưng cô trấn an.
Anh Nền hỏi.
– Vậy có thế chữa được nữa không chú ?
Viện trường Bách có chút đăm chiêu nhìn sãc mặt non nớt của Tử Kiều.
– Thật ra lúc đầu khi xảy ra tai nạn, nếu có thế chữa trị ngay thì hậu quả sẽ không nặng như bây giờ.
Là một người bác sĩ ai cũng cần bệnh nhân phải quý trọng bản thân mình nên ông ta có chút không vui liền hỏi Tử Kiều.
Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
– Tại sao cô lại đế tình trạng nặng như vậy f nếu không chữa được đồng nghĩa với việc mù vĩnh viền.Bác sĩ lúc ấy nói vớỉ cô thế nào ?
Làn môi Tử Kiều run rấy, mát liền đỏ hoe vì không phải cô không muốn chữa nhung lúc đó ba của cô nói bác sĩ bảo mât sẽ mù vĩnh viền dù có tiền cũng không thế chữa được cho nên cô mới buông xuôi tất cả.
Cháng phải cô đau lòng đến mức nhiều lúc cò còn muốn chọn đến cái chết đế được giải thoát hay sao.
Tử Kiều nghẹn đâng..
– Tôi không rõ, chỉ nghe ba tôi nói bác sĩ bảo không thế chữa được nữa..
Sâc mặt Tô Hàn lạnh lẽo, anh đau lòng ôm lấy Tử Kiều vào lòng.
– Đừng sợ, anh sẽ tìm cách chữa trị cho em..
Rồi Quay đầu nhìn viện trưởng Bách.
– Chú Bách, vậy hiện tại còn bất cứ cơ hội nào không ? Dù là xác suất nhỏ nhất cũng không sao .Miễn là có cơ hội chữa lành mât cho cô ấy, cháu đều không muốn bỏ qua.
Ông ta nhìn Tô Hàn một chút giống như suy ngẩm gì đấy, rồi mới nói.
– Có ,chí lả có chút khó khăn hơn ..
Ủng hộ chúng mình tại лhayho.com
– Không sao cả ,chú cứ nói..
Tô Hàn trầm ốn nâm