– Tô Hàn còn công việc của anh thì sao ?
Anh vì cô mà bỏ bê công việc, lần này rời đi cũng không phải thời gian ngân.
Tô Hàn trả lời nhanh chóng.
– Còn có Bạch Hồ mà, em lo gì.
Hiện tại Tử Kiều chỉ biết anh là ông chủ của nhà hàng, nên Tô Hàn liền theo đó mà khéo léo nói tránh .
Tử Kiều nhỏ giọng có chút mủi lòng.
– Cám ơn anh ..thật lòng em rất biết ơn anh nếu không có anh, cả đời này em không biết số phận mình sẽ đi về đâu.
Đây là lời thật lòng mà Tử Kiều đang nghĩ lúc này.
Tô Hàn mỉm cười nhìn đôi mât đỏ hoe của cô.
– Có phải em thấy mình đã nợ anh quá nhiều đúng không ?
Tử Kiều khẽ gật đầu, đúng vậy cô đã nợ anh quá nhiêu.
Trong cuộc đời bi kịch chí một màu đen không hơn không kém .Anh không một chút e ngại xông hẩn vào đêm đen đế cứu rỗi linh hồn của cò .Chưa kế đến đôi mât này rồi có thấy được ánh sáng hay không nhưng ngay lần đầu anh nãm lấy tay cô và nói anh có thế thích cô không.
Chỉ một cảu hỏi đơn giản nhưng từng giây phút đó có một cảm xúc không tên đóng đinh thật chặt vào lòng cô.
Mỗi ngày cô đều im lặng chờ mong điện thoại của anh ,được nghe tiếng nói của anh.
Chỉ cần ngày nào anh nói muốn ăn cơm nhà cô, thì ngày đó cô đều chờ mong thời gian mau trôi qua đế được gặp anh.Có nhiều lúc cô muốn xé tan sự mặc cảm đế đáp