Lúc Tô Hàn trở về Tô gia, anh chỉ nói sơ với Trầm Ngọc rang mình phải đi Singapore giải quyết công việc một thời gian rồi tiến tháng lên lầu thu dọn hành lý.
Do công vỉệc của Tô Hàn thường xuyên đi công tác nên Trầm Ngọc cũng cũng không hỏi thêm gì cả.
Nhưng có cảm giác thái độ của Tô Hàn hôm nay khác lạ, ánh mât tràn đầy hạnh phúc có điều tác phong có chút vội vàng không giống vé trầm ổn mọi ngày.
cả Tiếu Hy ngồi ở sopha, Tô Hàn chỉ xoa đầu qua loa cũng không có thời gian cưng nựng con bé như mọi ngày.
.
– Mẹ à tụi con về rồi.
.
Giữa lúc Trầm Ngọc còn miên man suy nghĩ, lúc này cảnh Tử Sảm và Tô Nhược vừa đi công tác trở về, tiếng nói lanh lảnh của Tô Nhược thành công cất ngang suy nghĩ của bà.
.
– Mẹ ơL.
baba…
Tiếu Hy bỏ ngay đồ chơi bên cạnh, bò xuống sopha chạy về phía ba mẹ mình.
cảnh Tử Sảm nhanh tay bế bống con gái, hôn liền mấy cái lẽn mặt bé con, ánh mát cưng chiều không hề che giấu.
.
– Bảo bối à, có nhớ baba không ?
-Nhở ạ.
.
rất nhớ…
Nói rồi thơm lẽn mặt cảnh Tử Sảm rất nhanh sà vào lòng Tô Nhược, cả khuôn đáng yêu vùi vào lòng của cô.
– Bảo bối à có biết mẹ nhớ con lâm không.
?
Hai mẹ con quấn quýt ôm ấp, đổi lại ánh mât đầy cưng chiều của Cảnh Tử Sâm.
Anh giơ tay vén tóc con gái nhìn thế nào thì rõ ràng Tiếu Hy là bản photo thu nhỏ của Tô Nhược.
Chỉ tính cách có phần giống anh, nên một lớn một nhỏ này là tâm can của cảnh Tử Sảm.
Nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, bảo hộ từng chút một.
Ai nhìn vảo đều phải ghen tỵ.
.
Cảnh Tử Sâm nhìn Trầm Ngọc.
– Cám ơn mẹ, mẹ đã vất vả quá rồi.
.
Trầm Ngọc xua tay.
– Không vất vả chút nào, Tiếu Hy rất ngoan ,với lại thời gian này con bé chỉ bám cậu của nó.
Mẹ muốn chăm sóc cũng rất khó.
.
Tô Nhược phì cười, cưng nựng con gái không ngưng tay.
Trầm Ngọc nhìn nhà ba người tựu hội sau thời gian xa cách.
– Sao hai đứa về không báo mẹ trước, mẹ chưa thu dọn vali cho Tiếu Hy.
ở đây một đêm mai về thành phố A nhé.
.
Tô Nhược lúc này đưa Tiếu Hy cho cảnh Tử Sâm bế, cô khom người lấy quà ra đế trên bàn ,vừa làm vừa nói.
–