- Không..không..cháu đừng làm thế, dì hứa sẽ không làm tổn thương Tử Kiều, dì chỉ muốn tháng năm sau này được bên cạnh chăm sóc, bù đắp cho con bé mà thôi..
Tô Hàn nhếch môi..
- Hiện tại dì mới nghĩ đến bù đắp cho cô ấy,có phải hơi muộn rồi không?
Doãn Nguyệt Nhan cố lau nước mắt, đau khổ nấc nghẹn..
- Không phải như cháu nghĩ, hơn sáu năm nay dì đã cho người tìm kiếm Tử Kiều nhưng mọi thông tin đều sai lệch.Khó khăn lắm dì mới biết Tử Kiều ở chỗ cháu.
Ánh mắt Tô Hàn trầm xuống, ẩn ý nhìn bà.
- Để tìm kiếm một người bình thường mà phải mất gần sáu năm? có bao giờ dì thắc mắc lí do?Có phải vô lí quá không?
Hai mắt đang nhòe lệ của Doãn Nguyệt Nhan ngẩn ra,bà nhìn Tô Hàn chằm chằm, cho đến khi bà rời khỏi Tô Thị từng câu nói của Tô Hàn vẫn không ngừng vang lên trong đầu bà.
...!.
Truyện Đô Thị
Ngô Trí Lâm cùng Ngô Trí Viễn hiện tại đau đầu về dự án sắp tới lần đầu bọn họ hợp tác một công ty nước ngoài nhưng phải cần nguồn đầu tư vốn khá lớn.
Cả buổi sáng Ngô thị mở nhiều cuộc họp căng thẳng như dây đàn, đến tối ông ta mới mệt mỏi trở về nhà.
Ngô Uyển cả ngày hôm nay không thể gặp mặt ba mình, đến công ty ông đều ở trong phòng họp.Cô ta đành cắn răng quay về nhà chờ đợi.
Vừa gặp Ngô Trí Lâm đi vào, Ngô Uyển liền đứng dậy nhíu mày hỏi.
- Ba, ba bận bịu gì mà cả ngày nay con muốn gặp ba còn khó hơn lên trời.
Vừa về nhà, liền bị cô ta lầm bầm ông có chút đau đầu day day trán, ngồi xuống sopha khẽ hỏi.
- Dì con chưa về à?
Ngô Uyển liền không vui.
- Trong mắt ba chỉ có dì ấy thôi đúng không? Chuyện của con bà vốn không quan tâm nữa sao?
Ngô Trí Lâm đã quá quen với sự so bì ngang ngược của con gái mình, dĩ nhiên ông ta rất rõ Ngô Uyển đang nhắc đến chuyện gì.
Nhưng từ ngày ông biết được tin tức con