|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Những ngày học tập ở nước Anh không thể nói là nhẹ nhàng, song cũng không quá nhiều căng thẳng.
Năng lực tiếp thu của Lâm Vị Quang rất mạnh, phàm là các kỳ thi cô đều vượt qua hết, tốc độ lấy tín chỉ dần đuổi kịp và vượt qua hầu hết các bạn bè đồng trang lứa, các bạn học chung quanh sôi nổi cảm khái, không hiểu sao ai nấy đều muốn sống đời sống vườn trường thêm mấy năm nữa, mà cô thì lại vội vã bước chân ra xã hội đến vậy.
Thật ra Lâm Vị Quang cũng đâu có muốn, nhưng cô còn phải về nước giành lại gia sản, cô không có quá nhiều thời gian cho bản thân thư thả.
Từ lúc bước chân vào đại học cô đã đưa ra quyết định đầu tiên là sớm tốt nghiệp, hiện tại nhìn tiến độ, gần đến rồi.
Cô dần dần hồi tâm, đặt hết trọng tâm vào việc học và quản lý tài chính, thỉnh thoảng còn đi theo Trình Tĩnh Sâm học tập kinh nghiệm, cũng hiểu rõ trong lòng vài thao tác cần có cho một công ty.
Ngày cứ trôi, kế hoạch của cô cũng dần hoàn thành từng chút một.
Hai năm trôi qua cực nhanh, xuân hạ thu đông thay phiên nhau được hai vòng rồi, dường như chuyện cũ đã qua, không có nơi nào quá đáng giá để dừng chân, thế là tương lai vội vã chạy đi.
Hôm nay sinh nhật tuổi hai mươi, Trình Tĩnh Sâm tặng cho Lâm Vị Quang một món quà, là một tập tài liệu chuyển nhượng cổ phần có chữ ký.
Tập tài liệu có ý nghĩa quan trọng này được anh đặt trong phòng sách, nói rằng đấy là món quà đã chuẩn bị sẵn cho lễ tốt nghiệp của cô.
Lâm Vị Quang ngoài miệng ghét bỏ anh không có lòng, song tận tim lại ngũ vị tạp trần, dẫu gì việc thuận lợi nhận lấy giấy chuyển nhượng cổ phần thế này đồng nghĩa cho việc ngày cô rời đi đã không còn xa nữa.
Ở trường cô kết bạn được rất nhiều, thế nên quà cáp lòe loẹt đều có, mà Lâm Vị Quang cũng rất có cảm giác nghi thức, tặng cho bản thân một món quà----
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là một mình bước chân vào tiệm xăm.
Bản thảo là do Tạ Đinh vẽ cho cô từ rất lâu rồi, chim ưng, đường nét sắc bén giản lược, phong cách độc đáo, đôi cánh chim ưng vươn thật cao, chỉ cần tinh ý một chút là sẽ nhận ra các nét bút được đi liên tục.
Cái vết sẹo dài bên eo đã làm cô ngứa mắt từ lâu, quyết định phải che đậy nó, có lẽ một phần là vì xúc động đầu óc nhất thời nóng lên, nhưng cô cảm thấy tương lai sẽ không hối hận.
Dù sao có hối hận cũng vô dụng, cô là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, đến lúc đó lại bàn đến sau.
Tiệm xăm này là do bạn học đề cử, chủ tiệm là một chị gái rất ngầu, thấy cô tự mang bản thảo đến cũng không biểu đạt bất mãn gì, ngược lại còn khen bức vẽ rất đẹp, hỏi cô tìm ai vẽ và giá cả thế nào.
Lâm Vị Quang nói người vẽ là một người bạn rất giỏi, vẽ miễn phí cho cô, thành công khiến cho chủ tiệm hâm mộ không thôi.
Lấy bản thảo rà quét và lên ảnh, chủ tiệm đánh giá kích cỡ vết sẹo kia của cô, nhanh chóng đưa ra quyết định thỏa đáng.
Lúc xăm mình, Lâm Vị Quang cũng không thấy quá đau, cô bẩm sinh đã không có cảm giác quá mạnh ở khía cạnh này, nên dù lần đầu xăm với diện tích lớn thì cũng không đến nỗi cho lắm.
Khi lên nét, chủ tiệm phát hiện ra bí ẩn trong bản thảo, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Đây là chữ cái sao? Không giống tên người cho lắm."
Lâm Vị Quang nhìn thoáng qua, giải thích: "Đây là bính âm, thường được nước tôi dùng, phát âm là cheng, là họ của một người."
Chủ tiệm hiểu ra, "Người thương của cô?"
Lâm Vị Quang ồ một tiếng, "Tôi và anh ấy có thù."
"Thế mà còn xăm họ của anh ta lên người cô, vậy thì hai người thâm thù đại hận lắm nhỉ." Chủ tiệm trêu chọc.
Cô chỉ cười cười, rồi nói: "Có lẽ thế."
-
Qua hai năm bận rộn nhất ở Edinburgh, Lâm Vị Quang đã hoàn toàn nhàn nhã.
Vừa đúng lúc việc làm ăn của Trình Tĩnh Sâm cũng tiến vào thời kỳ vững chắc, vì để tiêu khiển thời gian, cũng như tiêu khiển đám già nhà họ Trình đó, anh quyết định làm một bữa yến tiệc thương gia trên du thuyền tại Berlin.
Beach Club, tài sản tư nhân của Trình Tĩnh Sâm.
Lâm Vị Quang phát hiện tên này quả thật có thể làm đổi mới tri thức của cô, cứ mỗi khi cô đang cảm khái anh rất có tiền, thì anh sẽ làm cho cô nhận ra sự thật rằng anh thậm chí còn giàu có hơn cả thế.
Quả nhiên là nhà tư bản, tài lực này cũng quá là khủng khiếp rồi đó.
Vào tháng 12, đại học Edinburgh tiến vào kỳ nghỉ đông, Lâm Vị Quang chán muốn chết, thế là cũng đi theo Trình Tĩnh Sâm đến Đức.
Trước khi đi Berlin, Trình Tĩnh Sâm có một cuộc gặp với một người bạn doanh nhân trong nước, hẹn nhau ở trang trại nuôi ngựa Sachsen, cô cũng nhân cơ hội đi chơi cho đã một phen.
Người bạn kia của Trình Tĩnh Sâm rất quyền quý, bọn họ đều là những người con cưng của trời lại trạc tuổi nhau, Lâm Vị Quang đã từng thấy đối phương qua báo tài chính kinh tế, tên là Yến Sở Hòa, bề ngoài vô cùng đẹp trai.
Chỉ là người nọ rất dịu dàng, cô không ngờ tên cáo già Trình Tĩnh Sâm này lại có một người bạn như thế, trông rất đẹp, đã thế hình như còn có bạn gái.
So với anh ta thì Lâm Vị Quang lại thấy bản thân còn thích bạn gái anh ta hơn, trước nay cô đã luôn có hảo cảm với những cô gái xinh đẹp mà còn ngầu lòi, sau còn thuận tiện trao đổi phương thức liên lạc với đối phương.
Chẳng qua trên đường còn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Vị Quang ngại cưỡi ngựa nhàm chán, nghe nói có một địa điểm leo núi đá ngoài trời không có bảo hộ, bèn ủ bụng trốn Trình Tĩnh Sâm đi, kết quả thảm thê đã bị phát hiện, còn bị đưa về khách sạn, đề phòng cô lén trốn đi.
Kế này thất bại ta lập kế khác, cô tranh thủ nhân lúc nhóm người Trình Tĩnh Sâm chưa về, quay lại nghiệp cũ mở cửa sổ chạy trốn, đáng tiếc thời điểm không thích hợp, bị chính đương sự bắt tại tận thì thôi đi, Trình Tĩnh Sâm còn dứt khoát hơn trước xách cô về phòng nhốt lại.
Lâm Vị Quang chỉ đành thảm thương an phận thủ thường, tiếp tục vai trò linh vật bên cạnh anh, đến tận khi cùng anh tham gia yến tiệc Berlin.
Lần tổ chức này của Trình Tĩnh Sâm rất phô trương, các khách được mời đến đều là những nhân vật có uy tín và địa vị cao trong xã hội, thậm chí còn có người của giới giải trí.
Lần này không chỉ đơn thuần là ăn cơm ngon trò chuyện phiếm, còn có những khu vực giải trí thư giản được chuẩn bị riêng cho người trẻ tuổi bọn họ, xúc xắc đánh bài, cũng xem như là thú vị.
Dù sao cũng là trường hợp trang trọng, Lâm Vị Quang cần phải đến cửa hàng cao cấp để xác nhận lễ phục và cách trang điểm, trong quá trình này ắt sẽ nhàm chán, cô bèn lôi theo Trình Tĩnh Sâm đi cùng mình.
Cô không thích trang điểm và trang phục quá cầu kỳ, thế là tự mình chọn một bộ lễ phục màu đen, ngồi trên ghế chờ chuyên viên trang điểm cho.
Trình Tĩnh Sâm ngồi bên cạnh chờ, tùy tiện chọn một cuốn tạp chí trên giá, chán muốn chết, nhấc mí mắt lên nhìn xuyên qua khu vực trang điểm.
Qua lớp thấu kính trơn nhẵn, hình dáng đối phương vừa vặn lọt vào mắt anh.
Hai năm trôi qua, dù ở phương diện nào thì Lâm Vị Quang cũng đã chững chạc hơn trước rất nhiều, gương mặt ngây ngô cũng dần trường thành, là sự giao thoa giữa thiếu nữ và phụ nữ, quả là sức hấp dẫn chí mạng.
Trước kia Trình Tĩnh Sâm cũng không quá để ý đến điều này, bấy giờ tinh tế quan sát, mới phát hiện, bất tri bất giác đã có nhiều biến đổi trân quý đến thế.
Sau khi xác định tạo hình rồi, Lâm Vị Quang rất ngoan ngoãn gọi Trình Tĩnh Sâm đi quẹt thẻ, há mồm mở miệng chú ơi chú à không hề e lệ, nhận được một ánh mắt phức tạp mà quan sát hai người họ của chuyên viên trang điểm đứng cạnh bên.
Trình Tĩnh Sâm cũng lười phản ứng, bảo cô ngậm miệng đi đến cạnh anh, rồi bản thân thì đi ra ngoài trước.
Lâm Vị Quang cũng không nói nhiều, cười ngâm nga nói tạm biệt với chuyên viên trang điểm, giây sau liền xách túi lễ phục lên đuổi theo, đôi tay rất tự nhiên mà móc qua khuỷu tay anh.
Mấy năm nay cô đã quen với tiết mục trình diễn người đẹp và đại gia cùng Trình Tĩnh Sâm trước mặt mọi người, có thể giúp anh chắn vận đào hoa ra còn thay mình tránh được không ít chuyện phiền toái.
---- Tiếc thay, đây hẳn là lần cuối cùng.
Hôm trước