Vượt Rào-Tòng Tiện

Chương 37


trước sau


|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Lâm Vị Quang bỏ qua những lời nói tàn nhẫn tiếp theo đó, Trình Tĩnh Sâm chỉ đáp lại cô mỗi một câu----

"Em đừng có mà hối hận."
1

"Lãng phí đêm nay em mới hối hận." Lâm Vị Quang cười khẽ, cúi người hôn hôn anh, nói, "Không phải anh cứ gọi em là bạn nhỏ đấy ư, cho anh một cơ hội, biến em thành phụ nữ."
1

Trình Tĩnh Sâm bóp chặt lấy eo cô, mạnh mẽ ấn cô vào trong giường.

Chuyện sau đó đã thuận lý thành chương.

Lâm Vị Quang không biết thuốc nhà ai làm ra, mà hiệu quả mạnh cực kỳ, Trình Tĩnh Sâm vốn đã không phải kẻ chính nhân quân tử gì, trong quá khứ hoàn toàn phải tự mình khắc chế, bấy giờ sự việc đã đến nước này, không còn gì để mà nhẫn nhịn.

Ngay khoảnh khắc cô gái ngồi trên người anh, nheo mắt lại rồi nhìn anh, giảo hoạt và đầy sức sống, điều anh nghĩ là nhốt cô lại, trói tay bịt kín mắt cô, để cô không còn chỗ nào mà đi, để cô chỉ thuộc về mỗi mình anh.
4

Sợi dây lý trí hoàn toàn bị đứt đoạn, dục vọng chiếm giữ mất đi sự trói buộc, trào dâng ra ngoài.

Lâm Vị Quang bị đè nặng từ sau lưng, giữa trán mồ hôi ròng ròng, ngón tay căng cứng nắm chặt lớp vải bên dưới, bật ra những âm thanh nhẫn nhịn đè nén và hỗn loạn, cắn môi muốn phân cao thấp với người nọ.

Cô bắt đầu hối hận vì đã đút thuốc cho người ta, lần đầu tiên thì dù có là ai cũng không thể chịu được chuyện như thế này, quả thật là muốn chết.

Sau khi tự mình thực tiễn mới phát hiện mấy cái thứ lý thuyết suông trong sách vở đúng là ma quỷ, thật sự đến lúc này rồi đầu óc lộn xộn, trừ bản năng ra thì chẳng còn điều gì dư thừa.

Nửa thân người cô vùi sâu vào trong chăn, đau đớn và khoái hoạt song song tồn tại, tầm nhìn của cô mơ hồ, vậy nên cũng không phân được thực hư, điều này khiến cho cô có chút choáng váng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Vị Quang không thích cái tư thế không có cảm giác an toàn này chút nào, bàn tay nhéo bên hông của người đàn ông làm cô tránh không thoát, cô hoài nghi đến là hợp lý rằng ngày mai nơi đó sẽ bầm tím lên mất, đáy lòng thầm mắng Trình Tĩnh Sâm quả là lão khốn.

Song bản thân cũng thật không có tiền đồ.

Miễn cưỡng vẫn không đứng lên nỗi, Lâm Vị Quang vươn tay xuống dưới đặt lên cánh tay anh, giọng nói khàn khàn: "Tránh ra, đổi tư thế khác..."

Âm thanh của cô quá đỗi vô lực, Trình Tĩnh Sâm cuối cùng cũng ban phát lòng tư bi bỏ qua cho cô một chập, bắt lấy khuỷu tay cô lật cả người cô quay lại, đối diện với chính mình.

Cả căn phòng tối tăm, cách một tầng ánh sáng mỏng tanh, Lâm Vị Quang bất thình lình chạm phải đôi mắt sáng rực đến mất hồn, là cảnh đẹp mà đã vô số lần cô nằm mơ cũng muốn nhìn thấy.

Dáng vẻ híp nửa mắt hưởng thụ của người ấy quá đỗi xinh đẹp, ánh sáng lấp lánh từ khóe mắt hẹp dài kia tràn lan ra, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy giờ khắc này đã rút hết sự lãnh cảm và tàn bạo, chỉ còn lại sự hấp dẫn khiến người ta không thể rời mắt.

Lâm Vị Quang không biết bản thân hiện tại chật vật đến nông nỗi nào, nhưng nhanh chóng lại bị hành, cô không rảnh để mà bận tâm nhiều đến thế.

Vốn tưởng đối phương sẽ thay đổi cách thức để làm bản thân thấy dễ chịu chút, ấy thế mà cũng không ổn hơn trước là bao, cô cảm thấy cả người như muốn cháy phừng, hai chân bị ma sát đến đau nhứt, và rồi một cảm giác no căng đầy lại chiếm ưu thế.

Cô không kiềm được nước mắt sinh lý ứa ra, vừa vô lực chống đẩy vừa không kìm được bật ra thành tiếng, vài tiếng nức nở không rõ tràn ra, lại bị Trình Tĩnh Sâm hôn xuống lấp đi.

Anh hôn rất dịu dàng, Lâm Vị Quang gần như nảy sinh ra một loại ảo giác về một tình yêu sâu đậm, nhưng không như cô nghĩ, nụ hôn và động tác của anh là hai phong thái hai toàn khác nhau, cô không chống đỡ được.

Khoảng thời gian sau đó, cô thật sự quá mệt mỏi, rồi biếng nhác không chịu phối hợp nữa, Trình Tĩnh Sâm bèn huơ đại chiếc dây áo choàng tắm vương bên cạnh cô, túm lấy hai tay cô trói lại, buộc lên đầu giường.
2

Lâm Vị Quang lập tức chửi thành tiếng, muốn nhấc chân lên đá anh, lại bị anh nắm lấy mắt cá chân kéo về lại, tiếp tục công việc.

Cô khó thở: "Lão khốn, em biết ngay anh có đam mê cái trò này mà, mau thả em ra!"

Trình Tĩnh Sâm nào có dao động, mà lại còn rất dịu dàng vỗ về má cô, cười khẽ: "Không phải dụ anh sao, anh mặc em có chịu nổi hay không."

Lâm Vị Quang cuối cùng cũng phát hiện ra bản thân đã gây nên cái nghiệt gì.

Thật vất vả lắm mới kết thúc lần đầu tiên, cô có sức vô lực muốn xuống giường, còn chưa khó khăn bước được mấy bước đã bị Trình Tĩnh Sâm bế ngang lên.

Cả thân mình bay lên không trung, hai chân cô theo bản năng quặp lấy hai bên hông anh, nào ngờ vừa hay thỏa mãn ý định của người đàn ông ấy.

Trình Tĩnh Sâm rất có hứng thú liếc mắt quan sát cô, thấp giọng: "Tự giác thế."

Tự giác hay không thì không biết, nhưng Lâm Vị Quang thật sự rất muốn mắng anh.

Lúc bị đè lên tường lần nữa, cô thật sự rất hối hận vì đã cho gã này uống thuốc.

Trời mới biết lão lại đa dạng đến thế, cách thức tra tấn người ta có đến trăm ngàn loại, anh lại chọn cách khó chơi nhất để phạt cô.

Hai người lăn lộn đến tận nửa đêm mới ngừng nghỉ, cô được ôm vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau khi kết thúc gần như là dính lên giường không mở mắt nổi.

Trình Tĩnh Sâm thấy cô mệt đến thế, suy nghĩ muốn tính sổ với cô cũng tiêu tan, để cho cô nghỉ ngơi trước đã. Ngày mai bàn lại cũng không muộn.

-

Chỉ là, dù Trình Tĩnh Sâm có nghĩ thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, sáng sớm ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, bên gối đã trống không.

Chiếc giường lạnh như băng, không một hơi thở ấm áp, hiển nhiên đối phương đã rời đi từ rất lâu rồi.

Theo lý thuyết hiện tại cả hai đều đang trên biển, một nơi lớn như thế, muốn bắt người về sẽ dễ như trở bàn tay, thế nhưng Trình Tĩnh Sâm không biết tại sao mà huyệt thái dương cứ giật giật.

Một loại cảm giác không ổn nổi lên trong lòng.

Có lẽ Lâm Vị Quang về lại phòng của cô, có lẽ cô đang có ý định giận dỗi với anh, có lẽ... còn có rất nhiều khả năng, nhưng anh lại cảm thấy đều không phải.

Trình Tĩnh Sâm bị sự nôn nóng không có nguyên do này làm cho tâm thần bất an,  khẽ chậc một tiếng, anh đứng lên đi đến cửa tủ quần áo lấy đồ ra thay, lúc quay về mép giường muốn cầm điện thoại lên, lại phát hiện ra trên tủ đầu giường nhiều thêm một tờ giấy.

Tờ giấy trắng bình thường, không biết là xé từ cái notebook nào ra, tùy tiện nằm đằng đó, cứ như sợ người khác không thấy vậy.

Trình Tĩnh Sâm cầm tờ giấy lên, chỉ thấy bên trên có mấy chữ rồng bay phượng múa, hết sức lông bông bừa bãi----

【Chú không được, tôi bỏ thôi】
1

Trình Tĩnh Sâm: "...."

Thứ này từ ai mà ra, đương nhiên không cần nhiều lời.

Mặt anh vô cảm quẳng tờ giấy đi, tiện tay ném vào thùng rác, nghĩ đoạn, lại thả nó về lại chỗ cũ.

Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng có tiếng gõ, vội vã và dồn dập.

Nếu là nhân viên phục vụ thì trước nay đều sẽ do hành khách máy bay liên hệ, tùy tiện đến thế này, chỉ có thể là người của anh. Trình Tĩnh Sâm nhíu mày, vừa cài nút áo sơ mi vừa nói: "Vào đi."


Được sự đồng ý, Hà Thứ đẩy cửa vào, nét nôn nóng trên gương mặt nghiêm túc không thể che giấy, há mồm định nói gì đó, lại nhìn thấy người trước mặt đến sửng sốt.

Đều là người trường thành, dấu vết kiều diễm trong cả căn phòng vừa nhìn liền hiểu, huống hồ chi nơi cổ Trình Tĩnh Sâm còn có dấu hôn và dấu răng quá rõ ràng, chỉ cần liếc mắt đã biết được đêm qua xảy ra chuyện chi.

Hà Thứ nghĩ đến chuyện mình sắp sửa thông báo, lại liên hệ cả hai người với nhau, bừng tỉnh hiểu ra, sắc mặt hơi phức tạp.

"... Cậu ạ." Anh ta rũ mắt xuống, cố gắng hết sức khiến cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh: "Đã xảy ra chuyện."

Trình Tĩnh Sâm không để bụng, ý bảo anh ta nói tiếp.

"Hơn bốn giờ sáng nay, có khách nhìn thấy trên boong tàu có người nhảy xuống biển, theo như hắn ta miêu tả, đối phương là một cô gái rất trẻ." Hà Thứ không dám dừng lấy một giây, nói tiếp, "Vì vị khách kia không chắc chắn nên không có liên lạc với nhân viên công tác liền, khi tôi nhận được tin thì đã là một tiếng sau, kiểm tra phát hiện..."

Anh ta có chút gian nan phun ra một cái tên: "Người đó hẳn là Lâm Vị Quang."

Động tác nơi đầu ngón tay khựng lại, Trình Tĩnh Sâm nhấc mắt lên, "Ai?"

"Tôi đã cho người đi tìm." Hà Thứ nói, "Nhưng trước mắt không có thu hoạch nào, nếu thật sự xảy ra chuyện, không thể không có một dấu vết gì được, vậy nên tôi đoán có người tiếp ứng cho cô ấy."

Trình Tĩnh Sâm trầm mặc thật lâu, trên gương mặt anh không mang cảm xúc, chỉ mỗi ánh mắt là dần thâm trầm đi vài phần.

Anh hiển nhiên đang nghĩ đến gì đó, lập tức phân phó cho Hà Thứ: "Điều tra cho rõ đường biển và đường hàng không của Trình Trọng Minh, chuẩn bị thuyền, tôi dẫn người đi qua."

Hà Thứ nghe lời không dám trì hoãn, nhất thời nhấc chân đi ra ngoài.

Được chừng hai bước, ở phía sau truyền đến giọng nói của Trình Tĩnh Sâm: "Bên phía Luân Đôn, cho người đến phòng sách chỗ tôi tìm xem, tập tài liệu chuyển nhượng cổ phần của tôi còn ở đó không."
1

Nghe thế, trong lòng Hà Thứ kinh hãi, đây là lần đầu tiên anh ta để lộ cảm xúc rõ ràng như thế, khó mà tin nỗi quay đầu lại nhìn anh.

Lại thấy sắc mặt Trình Tĩnh Sâm vẫn bình tĩnh và thờ ơ như thường, phảng phất như chỉ mỗi anh ta mới phản ứng thái quá.

Hà Thứ áp xuống nghi ngờ và kinh ngạc đang trào mạnh mẽ trong lòng, vội đáp vâng, đi xuống làm theo mệnh lệnh.

-

Cùng lúc đó, trên một chiếc du thuyền tư nhân.

Bên ngoài chiếc áo khoác mỏng ngắn tay của cô là một chiếc áo khoác khác, nghiêng đầu dựa vào hàng chắn tầng hai, nhìn mặt biển đến

xuất thần.

Tầm một canh giờ trước, cô và Lý Hồi thuận lợi kết nối, nhân lúc bóng đêm chuyển sang một con thuyền đánh cá, vốn tưởng rằng sẽ thấy Lâm Thành Bân, nào ngờ lại là Trình Trọng Minh.

Cách hai năm không gặp, Trình Trọng Minh thoạt nhìn không có thay đổi gì, vẫn là dáng vẻ nham hiểm như xưa, thái độ với cô hòa ái dễ gần đến lạ, sau khi đón hai người lên thuyền liền vỗ vỗ vai cô, nói với cô một câu vất vả rồi.

Đầu óc Lâm Vị Quang xoay chuyển, rất nhanh đã hiểu ra từ đầu đến cuối Lâm Vị Quang và Trình Trọng Minh đều thông đồng với nhau rất nhịp, cô và Trình Tĩnh Sâm luôn phân chia mục tiêu, còn hai lão cáo già này thì đến là ăn ý.

Cô ngoài mặt nịnh nọt, trong lòng lại nghĩ Trình Tĩnh Sâm nên thật lòng cảm ơn cô đi, cùng lắm thì cô chỉ chỉnh lại âm mưu phản bội lên sớm một chút, trời xui đất khiến lại bắt được Trình Trọng Minh thay anh.

Không biết anh có thể xem nó như lấy công chuộc tội hay không nữa, có điều cẩn thận mà tính thì, tối hôm qua kẻ sảng khoái là anh, cô chỉ là có chút chột dạ thôi.

Suy nghĩ miên man một hồi, Lâm Vị Quang giờ tay đè huyệt thái dương, có chút khó chịu, song lại không rõ là ở nơi nào, nói gì thì hiện tại toàn thân cô đều không thoải mái.

Trời mới biết ngủ chưa được bao lâu đã phải cưỡng ép bản thân bò dậy chạy trốn là chuyện đau đớn chừng nào, đã thế còn bị Trình Tĩnh Sâm chơi thuốc lăn xả cả đêm, cô còn chẳng thể đứng thẳng.

Thân thể đau nhức từ trong ra ngoài, đến tận khớp xương, cô cứ cảm giác bản thân chắc hẳn có hơi sốt nhẹ rồi, nhưng điều kiện lúc này không cho phép, cô còn chuyện chưa làm xong.

Lâm Vị Quang nghỉ ngơi chỉnh đốn lại khoảng cách, phía sau truyền đến một giọng nam: "Đứng đây làm gì nữa, sẽ cảm lạnh đó."

Cô nhanh chóng điều chỉnh lại đúng trạn thái, quay đầu nhìn Lý Hồi đang đi về phía cô, cười rất miễn cưỡng: "Cháu chỉ là lo lắng thôi."

Lý Hồi dừng bước sóng vai bên cạnh cô, nghe vậy thì có hơi khó hiểu mà ừ.

"Anh ta sẽ nhanh chóng phát hiện ra tập tài liệu chuyển nhượng kia bị cháu cầm đi, cháu lo là không bao lâu sau anh ta sẽ phái người đến đây." Cô khẽ giải thích, giọng điệu tràn đầy lo lắng, "Chú Lý ơi, kế hoạch của chúng ta sẽ thuận lợi chứ ạ?"

"Yên tâm." Lý Hồi trấn an, "Bác cả cháu lát nữa sẽ đến đây tiếp ứng cho chúng ta, lại nói, đây là thuyền của lão Trọng, nhất định có thể đảm bảo an toàn cho cháu."

Nghe ông ta nói thế, u sầu trên mặt Lâm Vị Quang nhạt đi vài phần, nói: "Vậy là tốt rồi...."

Còn chưa dứt lời, lại làm như nhớ ra gì đó, nhìn về phía Lý Hồi: "Không phải chú còn có chuyện chưa nói với bác Trọng sao ạ, không cần ra tìm cháu đâu, cháu chỉ muốn hóng gió thôi."

Lý Hồi ôn hòa cười, nghiễm nhiên ra vẻ ta đây trưởng bối khoan dung, "Chú thấy cảm xúc của cháu không ổn lắm mới ra thăm cháu."

"Cháu không sao." Cô chớp mắt, cười đến là vô tội và nhu nhược, "Cháu chỉ đang lo kế hoạch không thể thuận lợi tiến hành, dẫu gì thì cháu vẫn sợ bản thân sẽ kéo chân các chú, luôn lo lắng như thế."

"Đừng nghĩ nhiều vậy, lần này cháu đã làm rất tốt." Lý Hồi thấy cô như thế, không khỏi gợi lên một chút thương tiếc từ tận đáy lòng của một người trưởng bối, "Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ để cháu an toàn về nhà, ba năm này thiệt thòi cho cháu rồi."

Lâm Vị Quang khiêm tốn rũ mi, không nói gì, giây sau mới khẽ khàng: "Được rồi, cháu không sao đâu, chú mau bận chuyện của mình đi, đừng quan tâm cháu nữa."

--- Nếu không thì tôi thực hiện theo kế hoạch bằng niềm tin à.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Cô nghĩ là thế, nhưng vẫn cười khanh khách nhìn Lý Hồi đi vào trong, rồi mới lẳng lặng dời mắt.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ.

Sắp rồi.

Tuy rằng bây giờ lão cáo già vẫn còn tín nhiệm với cô, nhưng vẫn phái người nhìn chòng chọc cô từng hồi, Lâm Vị Quang nhìn tên đàn ông đứng cách mình ba bước đằng trước và sau, tìm cách ứng phó.

Cô bọc áo khoác rời khỏi boong tàu, nhưng rồi vẫn không kìm được mà quay đầu nhìn lại một thoáng.

Mặt biển xanh thẳm bao la và rộng lớn, Lâm Vị Quang ngơ ngẩn nhìn, vô cớ nhớ đến ba năm trước ở thành phố Thiệu, nhớ đến người nọ đã vươn tay với cô, bảo cô đi cùng anh.

Mà cô thật sự đã đi cùng anh, ba năm búng tay một phát liền trôi đi.

Cô nhớ anh đã véo cằm cô, cười cô thù vặt, nhớ ở dưới tòa nhà tối tăm không có ánh đèn, anh nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu cô, bảo về nhà thôi, nhớ lúc cô đứng ở nơi mặt trái của dư luận, anh sẽ không nói tiếng nào nắm lấy tay cô, để cô an lòng, che chở cô vô điều kiện.

Vui nhiều, đau khổ cũng nhiều.

Đến bây giờ Lâm Vị Quang không có cách nào định nghĩa, con đường này cùng anh là nghiệt duyên hay trân quý.

Thật ra cũng không phải không có kỷ niệm đáng giá, những hình ảnh ấy được cô cất giấu cẩn thận như cháu báu, lúc này bay tán loạn ngay trước mặt, tựa như một quyển sách, mau chóng lật đến phần sau, không thể quay lại, xem xong sẽ đốt đi.

Bọn họ không còn đường rút lui nữa rồi.

Lâm Vị Quang không muốn phủ nhận rằng, thật ra bản thân có chút hối hận.

--- Cô nên từ biệt anh, ít nhất thì cũng nên cho một cái kết thúc tốt đẹp ở tương lai đã định phía trước.

Nhưng vẫn là thôi vậy.

Lâm Vị Quang vốn không phải kẻ muốn bị giam giữ trong một nơi, điều này Trình Tĩnh Sâm nói rất đúng, cô chưa từng có suy nghĩ sẽ dừng chân bên cạnh anh.

Nhưng anh lại không biết, cô chưa bao giờ là một thiếu niên khí phách không biết trời cao đất dày, mà cô rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào khác, giữa bọn họ chưa từng bình đẳng, cô đã từng nghĩ rằng sẽ dừng chân đôi lát, nhưng nếu đối phươn vô tình, thì cô có trì hoãn cũng không cách cứu vãn.

Cô có quá nhiều chuyện còn quan trọng hơn cả tình cảm, song chỉ mình cô là chân chính trường thành, một ngày kia một mình cô phải tự gánh vác bước về phía trước, có được sức mạnh của chính mình, mới không cần phải dựa vào bất cứ kẻ nào khác.

Thứ cô muốn chưa bao giờ là sự ổn định, cô muốn là không chút đắn đo, muốn đường đường chính chính giành lại thứ của bản thân, muốn nắm hết trong lòng bàn tay những thứ mình vốn có.
1

Lần này rời đi, không biết sẽ nhiều ít năm, sau này có còn cơ hội tái ngộ hay không, để mà nói thì là một đề khó giải.

Việc đã đến nước này, nên dừng ở đây thôi.

Lâm Vị Quang xoay người đi về phía cầu thang, xuống tầng một của du thuyền.

Người đàn ông được phái trông chừng cô cũng đi theo, có điều đối phương cũng chỉ là một cô nhóc nhu nhược tay không tấc sắc, anh ta không quá bận tâm, chỉ cần người ở trong tầm mắt của mình là được.

Nhưng vừa mới xuống cầu thang, ngay tại chỗ ngoặt, anh ta mới phát hiện thân ảnh vốn nên đi phía trước không biết sao biến mất.

Anh ta sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, phía sau truyền đến một sự tấn công mạnh mẽ như gió, cùng lúc đó cái gáy đau đớn, tiếng gọi ầm ĩ bị che đi, té xĩu trên mặt đất.

Lâm Vị Quang ước lượng cây gậy gỗ lấy từ trong phòng để đồ, xác nhận người bên chân hoàn toàn hôn mê, mới kéo anh ta đến một cái hốc, tiện tay lấy cái thùng che lại.

Dù sao cũng không trông cậy sẽ giấu được lâu lắm, cô chỉ muốn tranh thủ chút ít thời gian thôi.

Vứt gậy đi, điện thoại bấy giờ rung lên, Lâm Vị Quang lấy ra nhìn, khóe môi cong cong----

Tạ Đinh: 【Đến đón cậu, đi thôi.】

Tác giả có lời muốn nói:

【Anh không được, tôi bỏ thôi】

Văn án đây, tuy muộn nhưng đã tới rồi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện