|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Hôm sau, trời vừa hửng nắng, Lâm Vị Quang tự nhiên tỉnh giấc.
Hai năm gần đây giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của cô ổn định, ban đầu là sự vụ của công ty bức ép, bây giờ đã đi vào ổn định song cô cũng không có cách nào để có được một giấc ngủ ngon.
Qua giờ cơm trưa, Chử Văn cùng cô đến cửa hàng cao cấp chọn váy, đúng tiết trời xuân hạ se lạnh, Lâm Vị Quang ngại mặc váy đầm vào trời lạnh quá mệt, thế là dứt khoát lựa chọn Âu phục.
Chử Văn chưa từng thấy trường hợp quá trời quá đất nào như vậy, nhưng cũng kệ cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
1
Lâm Vị Quang trời sinh là cái mắc áo, dù vớ đại một bộ đồ thôi, chuyên viên trang điểm sẽ dựa theo phong cách thời trang của cô mà định hình, hiệu quả cuối cùng thế là vô cùng kinh diễm.
Bận rộn xong những chuyện này, cũng gần đến giờ vào bàn tiệc, vì thế cả hai liền đi đến địa điểm tổ chức tiệc trước.
Ngoại trừ nhân vật chính của bữa tiệc và địa điểm tổ chức ra thì Lâm Vị Quang chẳng biết gì sất, vậy nên khi trông thấy kiến trúc tráng lệ trước mắt này, không khỏi để lộ sự ngạc nhiên.
---- Nhưng cũng không phải vì điều gì khác, mà là vì nhà hàng xa hoa này, đúng là nhà hàng mà cô đã từng đi vài năm về trước.
Những chuyện không thể kiểm soát ngày ấy tràn vào trong óc, tâm tình Lâm Vị Quang vi diệu, Chử Văn đưa thư mời ra, phục vụ cung kính dẫn họ vào bàn.
Càng vào bàn sớm càng biểu lộ ra vẻ làm bộ làm tịch, Lâm Vị Quang liền để nhân viên đưa mình đi, cũng không sốt ruột ngồi vào chỗ.
Chử Văn làm việc cùng cô hai năm, đương nhiên sẽ hiểu tâm tư cô, cũng không hỏi nhiều, chỉ đi theo cho xong chuyện.
Diện tích của nhà hàng rất lớn, có sân bàn cho khách khứa nghỉ tạm, Lâm Vị Quang tùy ý đi dạo, cảnh sắc không có gì thú vị, nhưng lại nghe ra được vài câu chuyện lý thú.
Đó là hai gã đàn ông, trông chừng ba bốn mươi tuổi, đang hút thuốc tán gẫu.
Một trong số đó hỏi: "Không phải cậu có cuộc họp đang chờ à, sao lại bỏ qua mà đến tham gia bữa tiệc này thế?"
"Đúng rồi, rạng sáng nay mới lên máy bay, ngày mai phải về công ty." Người kia đáp, "Còn không phải là vì nghe đồn sếp lớn của nhà họ Lâm cũng sẽ đến sao, mấy năm này nghe tin đồn nhiều lắm, nhưng đâu đã gặp qua người thật."
"Cậu nói Lâm Vị Quang?"
"Trừ cô ta ra còn có ai nữa, cô nhóc này cũng giỏi thật đấy, lúc xưa nghèo túng là thế, vậy mà quay về đá đổ Lâm Thành Bân. Mấy lão cáo già đó ai nấy đều muốn mạng của cô ta, là tôi tôi còn nuốt không tiêu nữa, một đứa nhóc con như cô ta lại có thể dễ dàng trị được cả đám đó, không phục không được à."
Nhắc đến chuyện này, người đàn ông đặt câu hỏi cũng bộc lộ vẻ cảm khái: "Dù sao thì Lâm Thành Bân bị cô ta hại không nhẹ, phán mười mấy năm ấy nhỉ, nếu là tôi thì thà là chung thân, chứ ra ngoài lại cũng bị hành nát."
Bọn họ lại không hay biết, đương sự trong câu chuyện, lúc này đang đứng ngay ngã rẽ, quang minh chính đại nghe lén.
Chử Văn cũng bị bắt ngồi góc tường nghe trộm, suýt chút nữa đã bật cười, bị Lâm Vị Quang liếc mắt cảnh báo mới chịu khống chế lại biểu cảm.
Đi được một khoảng rồi, anh ta mới không nhịn được nói: "Cậu cứ như sống cùng lời đồn vậy, ngầu thật đó."
Lâm Vị Quang căn bản cũng chẳng khiêm tốn, rất sảng khoái đón nhận cách nói này, "Danh xứng với thực ấy mà."
Sau khi cô nắm quyền to, mới cố ý tìm kiếm lại chân tướng ngoài ý muốn về chuyện của ba mình năm xưa, vận dụng các mối quan hệ và tiêu phí không ít công sức, mới tìm ra được người phụ trách của hạng mục năm ấy. Nghĩ đến những lợi ích mà Lâm Thành Bân cho gã ta, Lâm Vị Quang vừa đánh vừa xoa thế nào cũng không đạt được hiệu quả, cuối cùng bất đắc dĩ phải dùng đến một số thủ đoạn cực đoan mới ép được gã phun ra sự thật, và giao nộp tiền bạc cũng như bằng chứng lại cho cô.
Lâm Thành Bân dù có là một con cáo già, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện Lâm Vị Quang cũng có tâm tư kín đáo và không từ thủ đoạn như vậy, cuối cùng thì lão ta cũng hụt chân và rơi vào tay đứa cháu gái mà trước nay lão chưa từng để trong mắt.
Khi làm ra những chuyện này, Lâm Vị Quang còn cố ý phong tỏa tin tức, nhưng vẫn chỉ là làm dáng thôi, dù sao động thái cũng lớn, muốn không truyền đi cũng khó, đành để cho mọi người đoán già đoán non vậy.
Chỉ mỗi cô mới biết, mấy năm này cô không khác nào đang đi nơi đầu lưỡi dao, đến tột cùng là có bao nhiêu gian khổ, đều bị cô ngậm xuống nuốt tan trong im lặng.
Đang phân thần trong hồi ức xưa, Chử Văn bên cạnh đột nhiên gọi cô, ngữ điệu đứng đắn: "Đúng rồi, có chuyện này."
Lâm Vị Quang ngay lập tức cất dòng suy nghĩ, nhìn về phía anh ta, "Sao thế?"
"Cậu có nhớ một khoảng thời gian trước, vùng đất Đông Hải ở thành phố A bị tranh đoạt không?"
Đương nhiên Lâm Vị Quang nhớ, cô cũng có theo dõi tin tức về bất động sản, miếng đất ở vùng Đông Hải đợt ấy bị tranh đoạt, cô không muốn nhúng tay vào vì quá nguy hiểm.
"Sau này tôi có biết thêm một ít, miếng đất đó vừa hay đang dừng lại trong tay cụ Hà, nhưng lực cạnh tranh quá lớn, trước mắt còn có đấu thầu, không chắc là có thể nắm chặt." Chử Văn nói, "Nếu cậu có ý, có thể thăm dò phong thanh tin tức ở cụ, nói không chừng có thể ôm được đó."
Lâm Vị