|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Bên trong căn phòng lớn ấm áp và khô ráo, bầu không khí còn tỏa ra hương rượu không rõ, trong đầu Lâm Vị Quang chớp mắt có gì đó đan xen nhau, rồi bừng tỉnh hoàn hồn.
Mà cụ Hà vưa thấy người nọ tới, dĩ nhiên bước chân ra ngoài, cười nói: "Hai ngày này tôi sớm ngóng muộn trông, không ngờ có thể chờ được cậu đến đây."
Cụ cất bước lên nghênh đón nhóm người đang đi lên trước, hết sức nhiệt tình. Người đàn ông đi đầu khẽ mỉm cười, lễ phép mà xa cách bắt tay vụ Hà, chúc mừng ngắn gọn.
Giây sau, anh mới thong dong chuyển sang nhìn về cái vị đứng sau cụ Hà.
Chử Văn nhìn thoáng qua diện mạo của người nọ, mới đầu chỉ thấy quen mắt, sau nửa giây mới phản ứng lại được, không khỏi sinh phần kinh ngạc.
Anh ta không nghĩ cụ Hà lại có mặt mũi lớn đến thế, cách bên kia đại dương mà lại có thể mời được chủ nhân của tập đoàn nhà họ Trình từ nước ngoài xa xôi đến tham dự, dù cho cụ Hà có mối quan hệ rộng rãi thích giao du đến đâu, nhưng có thể mời được vị kia lộ diện tham gia, thì đúng là có bản lĩnh.
Quả thật, kiểu người kia mà vượt ngàn dặm xa xôi đến, tuyệt đối không chỉ vì dự tiệc, Chử Văn mơ hồ suy đoán là có thương vụ nào đó, cảm thấy đây là một cơ hội tốt chăng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta đang định nói ý tưởng này với Lâm Vị Quang, nhưng lại thấy nét mặt của cô thoáng qua chút kỳ lạ trong giây lát, trông đến là vô cùng mất tự nhiên.
Chỉ là hiện tại không tiện hỏi, anh ta bèn áp về lại, yên lặng nhìn diễn biến.
Đợi cụ Hà giới thiệu người nọ, đợi mọi người khen anh hết một lượt, rồi là mấy kiểu trò chuyện chán chết.
Mà Lâm Vị Quang đã lặng lẽ giấu đi tia kinh ngạc mới đầu nọ, khôi phục lại dáng vẻ thong dong tự nhiên bình thường.
---- Vai trò hiện tại của bọn họ, cùng lắm thì cũng chỉ là một người xa lạ không quen biết mà thôi.
Câu chuyện về cô và Trình Tĩnh Sâm khi xưa cũng chỉ được lan truyền ở phạm vi nhỏ, không một ai dám bàn luận chuyện này ra ngoài, sau lại xảy ra chuyện, mọi người hiểu rõ có chăng cả hai chỉ là mối quan hệ hợp tác, cô càng dần phai nhạt, hoàn toàn cắt phăng đi quan hệ vốn đã quá yếu ớt giữa cả hai.
Đâu ra lâu ngày gặp lại chứ, đây há cũng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt.
Lâm Vị Quang cất giấu nỗi lòng, định bụng nhân lúc đám đông ồn ào, cô mau chóng bứt ra.
Nào ngờ cụ Hà câu này câu kia, liền kéo cô vào trung tâm chủ đề: "Cụ tôi hôm nay là ngày mừng thọ nên rất vui, vốn tưởng rằng sẽ không mời được hai vị bận rộn này, thế mà đều đến cả."
Hai vị này là hai vị nào, đương nhiên không cần nhiều lời.
Lâm Vị Quang không thể không tiến vào vai diễn, rất vô tội cười cười, nói với cụ Hà: "Ngài đừng trêu cháu chứ, có phải A Huyên lại nói bậy nói bạ gì cháu rồi không? Một lát nữa cháu sẽ tìm cậu ấy tính sổ."
"Còn không phải vì con nhóc cháu cả ngày chỉ lo nghĩ cho công ty, con bé không tìm được cháu nên mới ồn ào tìm lão già này sao."
Cụ Hà cười cười, trong lời nói không có ý trác tội, dưới gối cụ chỉ có một cô cháu gái cưng là Hà Du Huyên, Lâm Vị Quang là bạn thân của con bé, đương nhiên ông cũng đối xử tử tế hơn.
"Nhìn ông đi, lớn tuổi hay quên." Cụ Hà nhớ đến chuyện gì, buông tiếng thở dài, rồi giới thiệu với người đàn ông đứng bên, "Đây là cô con gái của Mạn Thành Lâm, chưa từng lộ mặt ra nên chắc hẳn là lạ mắt nhỉ."
Đoạn, cụ lại nhìn Lâm Vị Quang: "Đây là tiền bối của cháu, Cậu Trình, trước kia sống ở nước ngoài, mới về đây không lâu."
Ánh mắt Trình Tĩnh Sâm dừng trên gương mặt của Lâm Vị Quang, cô bây giờ đã quen với giày cao gót, không cần phải ngẩng đầu lên nhìn anh nữa, ánh mắt cả hai giao nhau, đều bất động thanh sắc.
Giữa cơn hốt hoảng, Lâm Vị Quang cảm giác dòng thời gian dần lùi lại, đứng trước mặt anh lúc này đây, là bản thân khi là một đứa trẻ chưa từng lớn lên.
Chẳng qua bấy giờ nào phải khi ấy, đáy mắt anh nhìn cô lúc này đây không có lấy nửa phần cảm xúc, trong hờ hững còn có chút quan sát thoáng qua, tựa như đang quan sát một người xa lạ.
Khó phân thật giả.
Chỉ duy mỗi một điều không đổi, là gương mặt đẹp quá đỗi bình thường ấy.
Lâm Vị Quang đối diện với anh, bỗng cong môi chớp chớp mắt, "Hóa ra là Cậu Trình, vẫn luôn ngưỡng mộ danh tiếng, không ngờ lại may mắn gặp được người thật."
Giọng nói của cô thoáng chút dịu dàng đặc trưng của lứa tuổi ấy, lại khéo léo không mất lễ phép, mà ngược lại trông còn hút mắt và tươi sáng hơn.
Cô vừa nói vừa vươn tay về phía anh, thần thái tự nhiên, cứ như quả thật đúng là hai người xa lạ lần đầu gặp nhau vậy.
Trình Tĩnh Sâm nhàn nhạt nhìn cô, mới nói: "Cô Lâm cứ nói đùa."
Vừa dứt xưng hô kia, đáy mắt anh mới hiện lên ý cười cực nông, tựa như một cánh hoa rơi trên dòng nước chảy xiết, vừa hiện ra trước mắt đã mau chóng biến mất không tung tích.
Lâm Vị Quang quá quen thuộc với biểu cảm này của anh, có điều hai năm không gặp, nó như giấc mộng cũ quay về, làm cô có chút cảm giác không nói nên lời.
Trình Tĩnh Sâm nghiêng người về sát cô thêm một chút, đôi tay hai người nắm lấy nhau, anh khẽ nheo mi mắt, giọng nói thấp đến nỗi gần như là mập mờ: "Đã có rất nhiều người nhắc qua cô với tôi, rất may được gặp."
Giữa bọn họ duy trì đúng một khoảng cách gãi đúng chỗ ngứa, nhiều hơn chút thân mật, bớt đi chút mới lạ. Lâm Vị Quang ngửa được mùi hương quen thuộc, như có như không, song lại rất có tính xâm lược, lặng lẽ vây quanh lấy cô.
Trình Tĩnh Sâm cố ý.
Lâm Vị Quang xác định rất chắc chắn điều này.
Anh biết rõ nhất cách có thể khiến cô không chống đỡ nỗi, sử dụng thủ đoạn này nhiễu loạn lòng người, đơn giản chỉ là muốn trêu đùa, muốn nhìn thấy cô là người rối rắm trong trận chiến trước.
Nhưng cô nào có dễ dàng trúng chiêu như vậy.
Dưới tầm mắt của mọi người, Lâm Vị Quang nhếch mắt về hướng anh, ý cười long lanh, nói: "Vậy thì thật đúng là vinh hạnh cho rôi."
Hai người chỉ thoáng nắm tay, lúc tách nhau ra, đầu ngón tay cô cuộn lại, khẽ khàng cào nhẹ lên lòng bàn tay của đối phương.
Không một ai phát hiện.
Ánh mắt Trình Tĩnh Sâm trầm xuống, nhìn cô.
Hai người chạm phải mắt nhau, nhưng Lâm Vị Quang vẫn mang nét mặt thuần lương như cũ, lại lẳng lặng nhướng mày, phảng phất như bình tĩnh khiêu khích gây chuyện.
Lời chào cũng đã nói xong, nếu còn nói nữa thì không khỏi có chút