Vượt Rào-Tòng Tiện

Chương 42


trước sau


|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt giao nhau trên không trung, rồi cả hai đều như không có chuyện gì mà dời mắt đi.

Loại trùng hợp thế này thật kỳ diệu, mà điều kiện tiên quyết để đạt được như thế là một sự ăn ý ngấm ngầm không nói ra.

Hà Du Huyên hãy còn ngốc đực ra đứng đó, Lâm Vị Quang khẽ chạm vào cô ấy, để cô ấy hoàn hồn.

Cùng lúc đó, cụ Hà cũng cất tiếng chào đón cả hai: "Đứng trơ ra ngoài cửa làm gì? Đến đây nào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bấy giờ Hà Du Huyên mới sực tỉnh, tự giác thấy xấu hổ, ho vội mấy tiếng rồi cùng Lâm Vị Quang đi lên, ngượng ngùng nói: "Ông nội, cháu không đến quấy rầy mọi người chứ?"

"Cháu mà không tới thì ông còn muốn kiếm người bắt cháu đến đây đấy." Cụ Hà tức giận quét mắt liếc nhìn cô ấy, "Tiệc mừng thọ của ông nội mà còn đến trễ, có thấy kỳ chưa?"

Hà Du Huyên biết cụ không phải tức giận thật, chỉ là dạy dỗ đôi câu mà thôi, cười hì hì nói ngọt vài câu với cụ, rồi nhẹ nhàng bâng quơ cho qua việc này.

"Có điều, hai đứa đến đúng lúc lắm." Cụ nói xong thì chuyển hướng sang Lâm Vị Quang, "Trước đó ở sảnh chính không tiện nói chuyện công việc, sếp Tiểu Lâm không chê ông chiếm dụng thời gian chứ?"

Đuôi mày Lâm Vị Quang chau lên, đoán chừng cũng nhận ra bản thân đúng là đến rất vừa lúc, bèn cười đáp: "Sao lại khách sáo thế ạ, cháu vẫn chưa có uống rượu với ông đâu đó."

Cụ Hà rất thích cái tính sảng khoái nhanh nhẹn của cô nhóc này, khoát tay ý bảo hai cô nhập bàn, vừa dùng cơm vừa trò chuyện.

Hà Du Huyên đương nhiên là ngồi cạnh cụ Hà, Lâm Vị Quang thân là bạn, theo lý nên ngồi bên cạnh cô ấy, và cũng đồng nghĩa với việc sẽ ngồi ghế bên cạnh Trình Tĩnh Sâm.

Thật ra cũng không phải không muốn, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.

--- Dù sao cả hai đều đang diễn trò, không ai quen biết ai, sợ cái gì chứ?

Nghĩ thế, Lâm Vị Quang thoải mái hơn nhiều, thong thả ngồi vào chỗ.

"Đúng rồi, A Huyên." Những người trên bàn đều là người quen, cụ Hà bèn giứi thiệu cháu gái nhà mình, "Đây là Cậu Trình, chắc là lần đầu tiên cháu gặp."

Lúc vừa vào cửa, Hà Du Huyên đã mơ hồ đoán ra thân phận của người đàn ông này, bây giờ được chứng thực, cô ấy câu nệ chào hỏi: "Cậu Trình ạ."

Trình Tĩnh Sâm mỉm cười, có vẻ đến là ôn hòa, làm cho sự xa cách kia không giảm mà còn tăng, gật đầu: "Chào cô."

Đây là cảm giác áp bách chỉ thuộc về kẻ bề trên, mày trong ánh mắt của anh ta, còn không được nằm ở đáy mắt, Hà Du Huyên căng thẳng kỳ lạ, dựa sát Lâm Vị Quang hơn chút.

Lâm Vị Quang nhìn cô ấy một lát, rồi lại liếc mắt nhìn thoáng qua Trình Tĩnh Sâm.

--- Xem ra dù có trôi qua bao lâu, lão già này luôn có bản lĩnh khiến cho người trẻ tuổi phải hãi hùng.

Chỉ có mỗi mình cô cho đến tận bây giờ, là vẫn chưa hề đối xử với anh như một bậc trưởng bối.

Các món ngon hiển nhiên là chỉ vừa mới được bưng lên, gần như là còn nóng hổi, cụ Hà động đũa trước, bữa tiệc này mới chính thức được bắt đầu.


Trong bàn chỉ toàn là trưởng bối, Lâm Vị Quang rất biết điều rót đầy ly rượu cho chính mình, kính trước một ly, bấy giờ mới gắp chút đồ ăn lót bụng, miễn cho dạ dày bị tổn thương.

Trong bữa ăn, quả nhiên cụ Hà có nhắc đến mảnh đất mà cụ giành được ở Đông Hải cách đây không lâu, vì diện tích rộng, lại thêm các danh lam thắng cảnh có khả năng được khai thác trong đấy, cụ đang tính toán phát triển các kế hoạch với quy mô lớn để xây dựng một khu du lịch toàn diện.

Kế hoạch sơ bộ là chia thành khu ngắm cảnh, khu giải trí, khu ẩm thực, khu nghỉ dưỡng, vv... Các phân nhánh trong kế hoạch đều cần được thảo luận riêng, mà hạng mục này vẫn đang trong giai đoạn đấu thầu.

Nếu Lâm Vị Quang nghe mà không hiểu những điều trên, thì hai năm lăn lê bò lết trong cái giới này quá uổng phí.

"Tôi đây cũng nói luôn." Cụ Hà không phải người thích quanh co lòng vòng, huống hồ chi chỗ này đều là người quen, nói thẳng, "Đây là một miếng bánh lớn, muốn độc chiếm chỉ sợ là trụ không nổi, lúc trước đoạt được cái mảnh đất này tôi cũng đã có tính toán từ trước, nhưng hạng mục lại quá lớn, muốn đảm bảo cho mọi hoạt động đều thuận lợi, thì cần phải phân tách ích lợi của từng phần ra riêng."

"Ông đang muốn đưa ra quyết định cuối cùng ạ." Lâm Vị Quang nhìn người nọ thở dài, "Khả năng đầu tư đủ lớn, hành động càng không dễ dàng, mấy hạng mục này muốn tách ra, chỉ sợ các hạng mục đều phải phân tán, lực khống chế không đúng chỗ, sẽ không đạt được hiệu quả."

Lâm Vị Quang vốn thấy những lời này rất có lý, nhưng trong đầu hiện lên một luồng sáng, cô định lên tiếng thì giọng nói nhàn nhạt của Trình Tĩnh Sâm ngồi bên vang lên: "Vậy thì dựa trên cơ sở cơ bản ban đầu để năng cao giá trị của dự án đi."

Mọi người đều nhìn về phía anh, tựa như đang chờ anh đưa ra

một cách nói tỉ mỉ và kỹ càng hơn.

Lâm Vị Quang cũng nhận ra ý tưởng của cả hai ở phương diện nào đó không bàn mà hợp, lại thấy anh hình như cũng không có ý định muốn giải thích, bèn mở lời trước: "Mảnh đất này rồi sẽ phải được xây dựng, và nó sẽ được nhắm đến các vị khách du lịch với từng cấp độ khác nhau. Có nhiều khu vực như vậy, sẽ làm đa dạng khả năng cung ứng, đảm bảo được nội dung là đa dạng hóa."

Lâm Vị Quang tuy rằng tuổi không lớn, nhưng lại có thiên phú dị bẩm trong phương diện kinh doanh, ý tưởng mới mẻ nhưng dã tâm hừng hực, tuy rằng không thể xem là thành thục một trăm phần trăm, nhưng lại có khung sườn cơ bản.

Mọi người lại quay chung quanh vấn đề hạng mục này mà thảo luận một hồi, việc triển khai rất thuận lợi, cũng kết thúc thuận lợi. Mà Hà Du Huyên thân ngoài nghề, nghe không hiểu bọn họ nói gì, cả quá trình chỉ làm phông nền ngồi ăn cơm rồi lướt điện thoại, trông còn vui vẻ tự tại hơn.

Cô ấy vốn không muốn ứng đối với những mối quan hệ plastic này, nên lúc này cũng không hề thấy mất tự nhiên, mà ngược lại còn rất là thoải mái.

Cuối cùng dự án về cơ bản đã được chốt lại, Lâm Vị Quang nhẹ nhàng dành được hạn ngạch hợp tác, phụ trách phần khu vực khách sạn, Trình Tĩnh Sâm thì còn ôm đậm hơn nữa, nhận thầu khu vực giải trí và nghỉ dưỡng.

Hóa ra hôm nay ai nấy đều vì làm ăn mà đến.

Trong lòng Lâm Vị Quang thầm cảm khái, sau khi bữa tiệc kết thúc, cô tạm biệt cụ Hà, hẹn rằng sẽ ở lại thành phố thêm một thời gian, chờ đến khi hợp đồng chính thức được ký kết thì mới về lại thành phố Mạn.

Khách khứa rất đông, ngay lúc Lâm Vị Quang định rời đi còn quay đầu nhìn lại chung quanh, song lại không thể bắt gặp được thân ảnh quen thuộc kia, cô đành dời mắt đi.

Không thể nói là tiếc nuối được, dẫu gì từ buổi chiều khi hai người gặp lại về căn bản còn chẳng có tiếp xúc qua lại, đều sắm lên người cái vai kẻ xa lạ.

Tuy đều là người đầu tư trên từng hạng mục, nhưng cũng không phải là người phụ trách, nghĩ ra thì sau này ắt hẳn cả hai cũng chẳng có giao thoa gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chử Văn đã chờ cô ở cửa từ lâu, nghe cô nói chuyện hợp tác đã thành công thì không khỏi có chút kinh ngạc, thú thật là anh ta chỉ thuận miệng nhắc đến, ai ngờ thành thật.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, khi cả hai về đến khách sạn thì cũng đã hơn mười một giờ đêm.

Lúc vào tiệc Lâm Vị Quang chỉ chú ý đến chuyện công việc, cũng không uống quá nhiều rượu nên chỉ chếnh choáng hơi say, nhưng Chử Văn lại không yên tâm, phải đưa cô đến tận cửa phòng.

"Cậu coi tôi có lên mặt đâu, nào giống uống say chứ." Lâm Vị Quang ngại anh ta nhọc lòng, bất mãn nói, "Tôi đã bao lớn rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì được?"

Thậm chí cô còn lớn hơn Chử Văn một tuổi đó: "...."

"Mau đi nghỉ ngơi đi." Anh ta lười cường điệu việc cô cũng chỉ là cô nhóc mới hai mươi mấy tuổi đầu, dù sao người ta cũng không hề thích nghe, "Vậy tôi về trước đây."

Lâm Vị Quang vẫy vẫy tay, nhân tiện nói chúc ngủ ngon, thấy Chử Văn đi vào thang máy rồi cô mới quay đầu lại quẹt thẻ phòng.

Cả căn phòng không bật đèn, đột nhiên bước vào vùng tối, đôi mắt cô không kịp thích ứng cho lắm, phải ngừng một chập.

Đang muốn sờ soạng vào vách tường, Lâm Vị Quang bỗng phát hiện ra sự khác thường.

--- Không đúng, trong phòng này không phải chỉ có mình cô.

Ý thức được điều này, Lâm Vị Quang ngay lập tức cảnh giác.

Nhưng giây sau, cô lại phát hiện, hơi thở không thuộc về bản thân mình trong không khí lại vô cùng quen thuộc, lạnh lẽo ướm chút men say, trùng hợp với ký ức nằm sâu thẳm trong lòng.

Co ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng gì, cánh tay đã bị ai siết chặt, đối phương dùng sức không nương kéo cô về phía ấy.

Trong bóng đêm, cảm quan được nhân lên gấp mấy lần.

Giây sau, trên đôi môi cô hạ xuống một nụ hôn ác liệt và mạnh bạo.
1



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện