|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt giao nhau trên không trung, rồi cả hai đều như không có chuyện gì mà dời mắt đi.
Loại trùng hợp thế này thật kỳ diệu, mà điều kiện tiên quyết để đạt được như thế là một sự ăn ý ngấm ngầm không nói ra.
Hà Du Huyên hãy còn ngốc đực ra đứng đó, Lâm Vị Quang khẽ chạm vào cô ấy, để cô ấy hoàn hồn.
Cùng lúc đó, cụ Hà cũng cất tiếng chào đón cả hai: "Đứng trơ ra ngoài cửa làm gì? Đến đây nào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bấy giờ Hà Du Huyên mới sực tỉnh, tự giác thấy xấu hổ, ho vội mấy tiếng rồi cùng Lâm Vị Quang đi lên, ngượng ngùng nói: "Ông nội, cháu không đến quấy rầy mọi người chứ?"
"Cháu mà không tới thì ông còn muốn kiếm người bắt cháu đến đây đấy." Cụ Hà tức giận quét mắt liếc nhìn cô ấy, "Tiệc mừng thọ của ông nội mà còn đến trễ, có thấy kỳ chưa?"
Hà Du Huyên biết cụ không phải tức giận thật, chỉ là dạy dỗ đôi câu mà thôi, cười hì hì nói ngọt vài câu với cụ, rồi nhẹ nhàng bâng quơ cho qua việc này.
"Có điều, hai đứa đến đúng lúc lắm." Cụ nói xong thì chuyển hướng sang Lâm Vị Quang, "Trước đó ở sảnh chính không tiện nói chuyện công việc, sếp Tiểu Lâm không chê ông chiếm dụng thời gian chứ?"
Đuôi mày Lâm Vị Quang chau lên, đoán chừng cũng nhận ra bản thân đúng là đến rất vừa lúc, bèn cười đáp: "Sao lại khách sáo thế ạ, cháu vẫn chưa có uống rượu với ông đâu đó."
Cụ Hà rất thích cái tính sảng khoái nhanh nhẹn của cô nhóc này, khoát tay ý bảo hai cô nhập bàn, vừa dùng cơm vừa trò chuyện.
Hà Du Huyên đương nhiên là ngồi cạnh cụ Hà, Lâm Vị Quang thân là bạn, theo lý nên ngồi bên cạnh cô ấy, và cũng đồng nghĩa với việc sẽ ngồi ghế bên cạnh Trình Tĩnh Sâm.
Thật ra cũng không phải không muốn, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.
--- Dù sao cả hai đều đang diễn trò, không ai quen biết ai, sợ cái gì chứ?
Nghĩ thế, Lâm Vị Quang thoải mái hơn nhiều, thong thả ngồi vào chỗ.
"Đúng rồi, A Huyên." Những người trên bàn đều là người quen, cụ Hà bèn giứi thiệu cháu gái nhà mình, "Đây là Cậu Trình, chắc là lần đầu tiên cháu gặp."
Lúc vừa vào cửa, Hà Du Huyên đã mơ hồ đoán ra thân phận của người đàn ông này, bây giờ được chứng thực, cô ấy câu nệ chào hỏi: "Cậu Trình ạ."
Trình Tĩnh Sâm mỉm cười, có vẻ đến là ôn hòa, làm cho sự xa cách kia không giảm mà còn tăng, gật đầu: "Chào cô."
Đây là cảm giác áp bách chỉ thuộc về kẻ bề trên, mày trong ánh mắt của anh ta, còn không được nằm ở đáy mắt, Hà Du Huyên căng thẳng kỳ lạ, dựa sát Lâm Vị Quang hơn chút.
Lâm Vị Quang nhìn cô ấy một lát, rồi lại liếc mắt nhìn thoáng qua Trình Tĩnh Sâm.
--- Xem ra dù có trôi qua bao lâu, lão già này luôn có bản lĩnh khiến cho người trẻ tuổi phải hãi hùng.
Chỉ có mỗi mình cô cho đến tận bây giờ, là vẫn chưa hề đối xử với anh như một bậc trưởng bối.
Các món ngon hiển nhiên là chỉ vừa mới được bưng lên, gần như là còn nóng hổi, cụ Hà động đũa trước, bữa tiệc này mới chính thức được bắt đầu.
Trong bàn chỉ toàn là trưởng bối, Lâm Vị Quang rất biết điều rót đầy ly rượu cho chính mình, kính trước một ly, bấy giờ mới gắp chút đồ ăn lót bụng, miễn cho dạ dày bị tổn thương.
Trong bữa ăn, quả nhiên cụ Hà có nhắc đến mảnh đất mà cụ giành được ở Đông Hải cách đây không lâu, vì diện tích rộng, lại thêm các danh lam thắng cảnh có khả năng được khai thác trong đấy, cụ đang tính toán phát triển các kế hoạch với quy mô lớn để xây dựng một khu du lịch toàn diện.
Kế hoạch sơ bộ là chia thành khu ngắm cảnh, khu giải trí, khu ẩm thực, khu nghỉ dưỡng, vv... Các phân nhánh trong kế hoạch đều cần được thảo luận riêng, mà hạng mục này vẫn đang trong giai đoạn đấu thầu.
Nếu Lâm Vị Quang nghe mà không hiểu những điều trên, thì hai năm lăn lê bò lết trong cái giới này quá uổng phí.
"Tôi đây cũng nói luôn." Cụ Hà không phải người thích quanh co lòng vòng, huống hồ chi chỗ này đều là người quen, nói thẳng, "Đây là một miếng bánh lớn, muốn độc chiếm chỉ sợ là trụ không nổi, lúc trước đoạt được cái mảnh đất này tôi cũng đã có tính toán từ trước, nhưng hạng mục lại quá lớn, muốn đảm bảo cho mọi hoạt động đều thuận lợi, thì cần phải phân tách ích lợi của từng phần ra riêng."
"Ông đang muốn đưa ra quyết định cuối cùng ạ." Lâm Vị Quang nhìn người nọ thở dài, "Khả năng đầu tư đủ lớn, hành động càng không dễ dàng, mấy hạng mục này muốn tách ra, chỉ sợ các hạng mục đều phải phân tán, lực khống chế không đúng chỗ, sẽ không đạt được hiệu quả."
Lâm Vị Quang vốn thấy những lời này rất có lý, nhưng trong đầu hiện lên một luồng sáng, cô định lên tiếng thì giọng nói nhàn nhạt của Trình Tĩnh Sâm ngồi bên vang lên: "Vậy thì dựa trên cơ sở cơ bản ban đầu để năng cao giá trị của dự án đi."
Mọi người đều nhìn về phía anh, tựa như đang chờ anh đưa ra