Vượt Rào-Tòng Tiện

Chương 46


trước sau


|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min


Lâm Vị Quang nói dối.

Thật ra cô đã bảo Chử Văn dời lại chuyến bay muộn thêm một tuần từ lâu rồi, lúc ấy trong bữa tiệc cô bảo rằng mình sẽ đi ngay, đơn thuần là muốn kích Trình Tĩnh Sâm thôi.

Có điều sự thật chứng minh, đúng là hiệu quả.

Mà đêm đó qua đi, mối quan hệ không được tự nhiên giữa hai người cũng chân chính xem như có thay đổi.

Chỉ mỗi Chử Văn là nghĩ mãi không ra, tại sao Lâm Vị Quang đã nói rằng sau bữa tiệc sẽ về cùng với mình, cuối cùng lại im hơi lặng tiếng ngồi nhờ xe người khác để về thế.

Nếu mà đi nhờ xe bình thường thì thôi không nói, này lại là Trình Tĩnh Sâm.

Chử Văn cứ thấy bản thân đã vụt mất một tin tức gì đó đặc biệt quan trọng, nhưng từ sau khi Lâm Vị Quang trở về, thì chỉ chính thức nói chuyện công việc với anh ta, thế là vấn đề này cũng bị anh ta vứt ra sau đầu.

Cứ như vậy mơ mờ màng màng bị lừa gạt bỏ qua.

Nhưng trên đời làm gì có bức tường không lọt gió, sau khi biết Lâm Vị Quang còn muốn ở thành phố A thêm vài ngày, Trình Tĩnh Sâm cũng nhanh chóng nhận ra, hiểu ra dụng ý những lời nói dối của cô trong bữa tiệc lần trước.

Lâm Vị Quang giả ngu giả ngơ, nói mình nhớ nhầm chuyến đi, anh cũng chỉ nhàn nhạt quét mắt liếc cô một cái, lười vạch trần, dù sao kết quả cũng rất tốt, không cần phải so đo mấy cái thứ kia.

Nhưng ngay sau đó, vấn đề xảy ra, giữa hai người nảy sinh sự khác biệt.

Để nói về trước kia, Trình Tĩnh Sâm không có lập trường mà nhắc đến, nhưng bây giờ quan hệ đôi bên đã thay đổi, anh liền bảo cô về nhà mà ở, cứ ở khách sạn thì chuyện gì cũng không tiện sất.

Nhưng Lâm Vị Quang lại thấy rất tiện.

Đúng thật là đã rất lâu rồi cô không về lại Royal Lake Residence, theo lý thuyết thì nơi đó cũng xem như là ngôi nhà của cô, nhưng cứ cân nhắc mãi, cô không thể để Chử Văn cô đơn ở khách sạn đợi, thế thì đáng thương quá.

Mặt khác, chuyện giữa cô và Trình Tĩnh Sâm, mọi người chung quanh không ai hiểu được, trong mắt bọn họ, hai người không có một sự liên quan nào lại dính lấy nhau, thật sự khó bề giải thích.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Vị Quang ngại phiền phức, bèn kéo dài được chuyện đưa vấn đề này ra ánh sáng được ngày nào hay ngày đó, chờ sau này rồi nói cũng không muộn.

Sau khi quyết định rồi, cô liền nhân lúc ban ngày nói với Chử Văn mình muốn ra ngoài dạo phố, thực ra là lén lút đến Royal Lake Residence, tìm Trình Tĩnh Sâm thương lượng.

Cái hành vi này cứ có cảm giác quen thuộc không thể hiểu được, nhưng Lâm Vị Quang lại không nghĩ nhiều, về lại căn nhà quen thuộc của mình, mật mã cửa lớn vẫn không đổi.

Những tưởng mọi chuyện sẽ được tiến hành thuận lợi, nhưng chờ đến khi cô nói ý định này cho Trình Tĩnh Sâm nghe, anh lại vô cảm nhìn cô, đoạn hỏi: "Vậy nên, ý em là muốn âm thầm phát triển mối quan hệ?"

Lâm Vị Quang gật đầu.

Trình Tĩnh Sâm nghiêm túc một hồi lâu, "Em và anh sẽ vụng trộm yêu đương? Xấu hổ đến vậy sao?"

Lâm Vị Quang: "...."

Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, cuối cùng cô cũng đã hiểu cái cảm giác quen thuộc khó hiểu kia là gì.

Mặc dù đã nhận ra, nhưng lại không biết giải thích cụ thể thế nào.

"Không phải là vì không thể giải thích được sao." Cô dán đến hôn hôn anh, dùng chiêu chơi xấu mình rành rọt nhất, "Ai bảo bọn họ không biết chuyện của chúng ta chứ, đột nhiên bùng nổ tin tức như thế, rồi sẽ không có ai dám hỏi anh, nhất định sẽ đến tìm em đó nha."

Cô ôm lấy cổ anh, cười mỉm chi: "Chú ơi, vì em, chú chịu ấm ức một chút có được không."

Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng chiêu làm nũng này của cô vẫn trăm trận trăm thắng, mà Trình Tĩnh Sâm cũng vẫn không có cách nào ngăn cản, chỉ đành mặc cô.

"Được rồi, đã chiếm được hời còn đi khoe mẽ." Anh khẽ nhếch cằm, thoáng tránh khỏi cô, dạy dỗ: "Đã thế nào rồi mà còn gọi anh là chú, không biết e lệ gì thế."

Làm bộ làm tịch, sao lúc lên giường không thấy ngăn cô đi?

Lâm Vị Quang chửi thầm, nhưng trên mặt vẫn long lanh ánh cười, nửa người trên đều dựa vào lòng anh, hếch mặt lên chớp chớp mắt nhìn anh, nói: "Chú lớn hơn em cả giáp, gọi chú thì già quá, mà kêu anh thì lại trẻ, em phải gọi là gì đây?"

Trình Tĩnh Sâm nhéo eo cô ngầm cảnh cáo, song ngữ điệu nào có ý trách tội gì, "Mở mồm ngậm miệng là nói chuyện tuổi tác, bớt chọc anh."

Lâm Vị Quang thấy đề tài trước đó thành công dối gạt, đang muốn thở phào một hơi, thì cánh tay đặt bên hông mình đột nhiên dùng sức, mạnh mẽ ấn cô xuống.

Lâm Vị Quang bất đắc dĩ bò lên ngực anh, ngẩng đầu nghi hoạc, dùng ánh mắt hỏi dò sao thế.

Trình Tĩnh Sâm dù bận vẫn ung dung nhìn xuống, giờ tay vỗ nhẹ lên má cô, "Vậy, em nghĩ là cứ thế mà gạt được anh?"

Rồi, biết ngay lão già mang thù, sẽ không dễ dàng cho cô toại nguyện mà.

Lâm Vị Quang bĩu môi nhưng cũng không đứng lên, vẫn nằm trên người anh, nói: "Vậy anh muốn thế nào?"

"Em muốn giấu, cũng không phải không thể." Trình Tĩnh Sâm thong dong nói, đầu ngón tay nhè nhẹ vuốt ve bên hông cô, lơ đãng lướt qua vạt áo, chạm vào lớp da thịt mềm mại bên dưới lớp vải.

Lâm Vị Quang ngay lập tức biết anh có ý gì.

Cô nheo đuôi mày, a~ một tiếng dài, ra chiều bừng hiểu, "Cậu Hai Trình không hổ là kẻ kinh doanh, đúng là không chịu thiệt mà."

Đoạn, cô liền đứng dậy ngồi khóa lên trên đùi anh, gặm cắn cằm anh cho hả giận, nhưng giọng nói lại đong đầy ý cười: "Ban ngày ban mặt, chú không biết xấu hổ gì cả."

Trình Tĩnh Sâm đúng là không biết xấu hổ đấy.

Mà Lâm Vị Quang lúc nào cũng là người khiêu khích trước rồi phải nhận thua, đến lúc vào việc, cô cứng không được bao lâu đã biếng nhác, không có cốt cách vòng lấy cổ anh rên rỉ.

"Chú ơi..." Cô cọ nhẹ bên gáy anh, gọi.

Trình Tĩnh Sâm hôn lên những sợi tóc tán loạn của cô, ý bảo mình đang nghe.

"Dù có thế nào... em cũng vẫn thích chú mà....." Cô thở gấp gáp, rồi hôn anh, "Đừng nóng giận nha."

Nhiều năm trôi qua, Trình Tĩnh Sâm không ngờ sẽ được nghe thấy chữ kia, bao nhiêu bất mãn cũng được cô dỗ dành bằng sạch, cúi đầu hôn lên môi cô.

Anh cười than, ngữ điệu bất đắc dĩ, "Nhóc thối."

.

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển về sau.

Qua chuyện này, Lâm Vị Quang cũng xem như là hiểu rõ hoàn toàn thế nào gọi là mồm miệng đàn ông gạt ma gạt quỷ.

Buổi sáng cùng ngày cả hai đang dính lấy nhau ở Royal Lake Residence, đêm đó, cô ở khách sạn xem TV, thì cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Mở cửa, nhìn thấy Trình Tĩnh Sâm tay kéo một cái vali không lớn không nhỏ, gật đầu nhìn cô xong rồi liền đi vào trong phòng.

Lâm Vị Quang: "?"

Cô sửng sốt một hồi lâu sau mới phản ứng lại được, sợ có người qua đường nhìn thấy, vội vã đóng cửa phòng lại, hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Đoạn, ánh mắt dừng trên chiếc vali, suýt chút nữa cô đã mất khống chế, nâng cao âm lượng: "Còn xách theo cả hành lý?"

Trình Tĩnh Sâm thong thả tự nhiên ngồi lên ghế sô pha, đôi chân dài vắt chéo nhau, cứ như anh mới là chủ nhân của cái căn phòng này ấy.

Nghe thế, anh nhìn cô cười cười, không nhanh không chậm đáp: "Em không chịu chuyển qua, thì anh đành phải dọn lại đây vậy."

Lâm Vị Quang: "???"


Này đúng thật là hốt một mẻ.

Kết quả, hai người liền bắt đầu một cuộc sống chung tại khách sạn khá vi diệu.

Cũng may Lâm Vị Quang đặt căn phòng VIP nhất ở đây, đừng nói là ở hai người, nhiều thêm cũng được nữa là, mà Chử Văn cũng sẽ không tùy tiện đến quấy rầy cô, nên cũng nhẹ nhàng tự tại.

Chỗ bất ổn duy nhất, là Lâm Vị Quang cứ có cảm giác thẹn thùng như đang nuôi cô Tấm trong nhà ấy.

Chuyến bay về lại thành phố Mạn là một tuần sau, nhàm chán vượt qua hai ngày, Lâm Vị Quang rốt cuộc cũng phải bùng nổ.

Mà Trình Tĩnh Sâm thì đúng là tự tại thật sự, căn phòng có phòng sách, anh nhàn rỗi bèn lật sách đọc, năm tháng tĩnh lặng không gấp không vội, thể hiện ra đầy đủ phong cách sống của cái gọi là nhân sĩ thành thục.

Nhưng Lâm Vị Quang lại không chịu nổi, cô vẫn là người trẻ tuổi, cô không hề thành thục chút nào, không chịu được cuộc sống vô vị như thế, cô chỉ muốn hấp thụ bầu không khí tươi trẻ.

Thế là, vào một buổi sớm mai, cô ăn bữa sáng xong, nhịn không được hỏi: "Gần đây công ty anh không bận gì sao?"

"Không bận." Trình Tĩnh Sâm dựa vào ghế mềm, đang lật xem một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh nào đó, "Sao vậy?"

Lâm Vị Quang châm chước một chập, mới nói: "Dù sao cũng rảnh rỗi, anh cứ định ngâm mình đọc sách trong phòng mãi sao?"

"Cũng được, trước kia đều thế." Anh còn chẳng buồn ngẩng đầu, lười biếng đáp lại, "Cũng chỉ có mỗi em trước kia mới quấn lấy anh đòi đi chơi."

"..."

Lâm Vị Quang hiện tại đang rất hoang mang, "Anh không thấy chán à?"

"Không phải em cũng ở đây sao?"

Lâm Vị Quang bị cái tên làm nửa ngày không thông này chọc tức chết, muốn lật bàn lên, nhẫn nại uyển chuyển nói: "Vậy à, nhưng em lai muốn đi chơi lắm rồi."

Giữa hai hàng chân mày Trình Tĩnh Sâm nheo lại, lúc này mới nâng mi mắt lên nhìn cô, dường như đang cảnh giác: "Em muốn ra ngoài với ai?"

Lâm Vị Quang vô cảm đối diện với anh.

Cô thật sự đang hoài nghi tuổi của lão quá cao, có chăng là vì IQ quá lớn nên EQ mãi mãi dậm chân tại chỗ?

Cuối cùng thì cô xem trọng gì cái tên đàn ông trời sinh ngắt mạch cảm xúc này thế?

"Đi cùng tên thư ký kia của em?" Trình Tĩnh Sâm buông cuốn sách trong tay xuống, khó chịu, "Em muốn ra ngoài chung với tên đó?"

"Ra ngoài với cậu ấy làm gì!" Lâm Vị Quang cảm thấy dù có tuổi trẻ như cô nhưng sớm hay muộn cũng sẽ mắc bệnh cao huyết áp mất, không kiềm được cất cao giọng, "Em đang yêu đương với ai hả, với anh đó!"

Lần này đến phiên Trình Tĩnh Sâm cứng họng không đáp được.

Nhận ra bản thân

nghĩ quá nhiều, anh họ khẽ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Được, em muốn đi đâu?"

Lâm Vị Quang đau thương đỡ trán, thầm nghĩ sau này nhất định phải nuôi dưỡng thói quen có chuyện gì là phải nói, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ bị Trình Tĩnh Sâm chọc cho tức chết mất.

Những địa điểm để du lịch ở thành phố A cũng không ít, nhưng thứ khiến cô hứng thú thì lại không nhiều.

"Đi chùa đi." Cô đột nhiên đưa ra ý tưởng, đề nghị, "Là cái nơi treo thẻ bài mà đợt Tết trước chúng ta cùng đi đó."

Trình Tĩnh Sâm không dị nghị, anh không quá bận tâm đến chuyện này, mặc cho cô vui vẻ là được hết, bèn bảo được thôi, rồi thả sách xuống.

Hai người ăn vận chỉn tề rồi đi ra khỏi khách sạn, Lâm Vị Quang còn đang lo có thể gặp phải Chử Văn không, nhưng cũng may là cả đoạn đường, chuyện cô lo lắng đã không xảy ra.

--- Dù sao thì trước đó không lâu, cô còn ngầm thừa nhận cách nói nuôi một bé tình nhân của Chử Văn, nếu lần này gặp phải thật thì xấu hổ chết mất.

Trình Tĩnh Sâm lái xe đưa cô đến chùa, trên đường đi không bị kẹt xe, chùa thì nằm ở vùng ngoại ô thành phố A, dấu người càng thêm thưa thớt.

Sau khi đến nơi, Lâm Vị Quang đi cùng anh đỗ xe, cả hai cùng vào chùa, dọc đường còn thưởng thức cảnh đẹp.

Vì hiện tại đang là mua xuân, cũng không phải ngày lễ đặc biệt gì, khách đến hành hương cũng không nhiều, chỉ lác đác vài người, yên ắng hơn ngày thường rất nhiều.

Lần trước đến đây là vào dịp Tết, chen vai chen chân đông đúc, cũng chưa tham quan được nơi này, bấy giờ có thời gian rồi, đương nhiên phải đi dạo cho bằng hết.

Lâm Vị Quang ngày trước không tin vào những chuyện này, nhưng lúc ấy tuổi trẻ hăng hái, không phục bất cứ thứ gì, bây giờ tuổi tác ngày một lớn lên, với từng sự vật và hiện tượng cũng sẽ có cách đối đãi khác nhau, đối với Phật, không khỏi sinh ra một phần kính sợ.

Càng lớn, càng nhận ra bản thân chỉ là một sinh vật bé nhỏ trong chúng sinh tầm thường, đối với những điều thần thánh thế này, tóm lại vẫn có sự tôn kính khó nói ra lời.

Hai người cùng đi vào nơi treo thẻ bài lần trước họ đã đến, cây cổ thụ nọ vẫn cứ sừng sững đứng đó, những dải lụa đỏ treo trên các cành cây khô bay phấp phới, làm lay động những tấm thẻ treo vang lên tiếng chạm, bên tai là những âm thanh thanh thúy,

Lâm Vị Quang đứng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn những tấm thẻ bài chằng chịt trên cây, tuổi hẳn cũng nhiều rồi, những cái tên trên các tầm thẻ ấy sớm đã không còn nhận ra được nữa, mới cũ khó phân.

Trình Tĩnh Sâm đứng sóng vai cùng cô, tầm mắt dừng trên cành cây sum xuê, rồi lại dời mắt đến gương mặt cô.

Anh hỏi: "Sao bỗng dưng lại muốn đến đây?"

Lâm Vị Quang à một tiếng, dường như cũng đang mơ màng: "Lễ tạ thần nhỉ."

"Không phải trước kia em đã nói, ước nguyện anh bình an vui vẻ, thuận buồm xui gió sao?"

"Đúng thế." Cô nhún vai, "Có điều em cũng không hề nghĩ đến, hóa ra mọi chuyện lại linh nghiệm đến mức ấy, còn kèm theo một chuyện là chúng ta đã ở bên nhau rồi này."

Trình Tĩnh Sâm chỉ cười không nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Vị Quang nhớ mang máng vị trí mà lúc trước họ đã treo thẻ bài, nhưng khi đi đến nơi đó, ngẩng đầu nhìn lên, vị trí trống không năm đó đã không còn trống nữa rồi.

Bấy giờ trên cành cây treo đầy thẻ bài, chịu tải trọng của vô số thẻ bài chất chứa tâm nguyện mỏng manh nho nhỏ, mà hai tấm thẻ của họ cùng lắm cũng chỉ là một sự tồn tại không dễ thấy trong số đó.

Nguyện vọng của họ đã thành hiện thực hay chưa?

Lâm Vị Quang nghĩ, hy vọng ước nguyện của họ sẽ được như ý.

Bất luận vòng đi vòng lại bao lần, nhưng cuối cùng họ vẫn đi đến được kết cục mà mình mong muốn nhất.

Vô số tâm nguyện thành sự thật, lại thêm vô số tâm nguyện ra đời, ngày qua ngày rồi năm sang năm, nơi này luôn kẻ đến người đi, cất giữ vô số hy vọng.

"Quả nhiên là tìm không thấy." Lâm Vị Quang có chút cảm khái, tuy rằng đã đoán ra từ sớm, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy mất mát, "Vốn muốn mượn lại một chút hồi ức, tiếc thay."

Thời gian trôi qua quá chậm, cũng đi quá nhanh.

Chậm khi mà nhiều năm qua cô mới quay về nơi đây, nhanh khi bất tri bất giác, dấu vết mà cô từng lưu lại đã biến mất.

Khi cô đang buốn bã vì sự mất mát, lại bỗng nghe thấy tiếng Trình Tĩnh Sâm bên cạnh: "Sang năm ăn Tết, anh đưa em đi tới treo thẻ nhé."

Lâm Vị Quang ngây ngốc, nghiêng đầu nhìn anh.

"Mỗi năm sau này anh đều sẽ đưa em đến đây." Trình Tĩnh Sâm nhìn cô, nói từng chữ một, "Như vậy, thì sau này mỗi lần em đến đây, đều có thể nhìn thấy thẻ bài của chúng ta."

"Anh không thể bù đắp lại cho em những mất mát đã qua trong quá khứ, nhưng chúng ta còn có cả quãng thật dài trong tương lai, anh sẽ luôn luôn ở bên em."

Anh dừng lại một chập, rồi lại nói thêm: "Anh hy vọng, giữa chúng ta sẽ có một khởi đầu mới."

Lâm Vị Quang ngẩn ngơ, như là bất ngờ, lại như có chút không nói thành lời.

.... Anh thật sự đã thay đổi rồi.

Nếu mà là tính tình anh của ngày trước, thì sẽ quả quyết không nói ra những lời thế này, anh chỉ biết dùng mồm miệng cao quý trên trời để đề cập đến đủ thứ nguyên do, phân tích mặt lợi và hại, sau đó sẽ tự hạ mình bắt tay giảng hòa, cứ như nếu đối phương không chịu tiếp thu điều đó thì chính là không biết tốt xấu.

Lâm Vị Quang nhìn Trình Tĩnh Sâm không hề chớp mắt, nỗi lòng ngổn ngang.

Từng có lần, anh nói với cô rằng chúng ta không có sau này, lại cũng từng có lần, cô hứa hẹn với anh sau này có tôi bên chú.

Bây giờ vai diễn tráo đổi, lại trùng hợp với giấc mơ tươi đẹp nhất thuở thiếu nữ trong sáng nhất của cô.

Thật sự cô chưa từng nghĩ đến ngày này sẽ đến, và đã vô số lần cô nghĩ đến chuyện từ bỏ, khuyên bản thân hãy xóa nhòa, không phân biệt rõ ràng được đến tột cùng là chấp niệm hay khó quên, chuyện đến nước này, cũng đã suy nghĩ rất cẩn thận.

Song cuối cùng cô vẫn muốn sống cùng người ấy cả đời.

Năm 18 nhận định là người nọ, cô nên sớm nhận ra, bản thân đã chẳng còn cơ hội để mà buông tay.

Thật ra, Trình Tĩnh Sâm, người này rất đáng ghét, anh cứ như sẽ vĩnh viễn không học được cách nói chuyện đường hoàng với người khác, nói một câu thật lòng thôi cũng khó khăn là thế, luôn bày ra bộ mặt cha chú để giao tiếp, vĩnh viễn chỉ biết hành động, không biết biểu bày.

Nếu không phải vì cô luôn bức ép, chỉ sợ anh sẽ còn duy trì sự trầm mặc, cả hai cũng không biết sẽ dây dưa đến khi nào.

Cảm tình là chuyện bổ sung cho nhau, Lâm Vị Quang biết đạo lý này, nhưng chuyện rơi xuống người mình, cô mới âm thầm chấp nhận.

Dù sao tương lai cũng còn dài, bọn họ sẽ còn một con đường dài phải nắm tay nhau trái qua.

--- Anh sẽ không còn đẩy cô ra nữa, mà cô cũng sẽ không lảng tránh thêm bất cứ chuyện gì.

Lâm Vị Quang lặng im không nói một hồi, đoạn cầm lấy tay Trình Tĩnh Sâm.

Đầu ngón tay cô lành lạnh, vừa mới chạm phải Trình Tĩnh Sâm, đã bị nắm lấy thật chặt, được bao bọc bởi lòng bàn tay anh.

Bấy giờ thì ấm rồi này.

Lâm Vị Quang ngẩng mặt lên, nhìn anh thật lâu, bỗng cười rộ lên, ánh mắt sáng như sao.

Cô hỏi: "Em là gì của anh?"

Trình Tĩnh Sâm không đáp, chỉ nhàn nhã nắm lấy tay cô nâng lên, đưa lên trên môi đặt xuống một cái hôn thật khẽ.

Giọng anh trầm thấp, đáp: "Người thương à."

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đã xong, nhưng câu chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện