|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Đương nhiên, vẫn luôn ở chung một phòng không phải là chuyện gì bất ổn.
Dưới sự yêu cầu nghiêm nghị và chính nghĩa của Lâm Vị Quang, Trình Tĩnh Sâm đã đặt một căn phòng khác cùng tầng với cô, tuy rằng chưa từng vào ở, nhưng cũng xem như là cho Lâm Vị Quang yên tâm.
Mà sự thật chứng minh, việc này đúng là phần nào che giấu được sự thật---lúc Chử Văn từ nhà ăn của khách sạn lên tầng vô tình bắt gặp Trình Tĩnh Sâm và Lâm Vị Quang trong thang máy, ngơ ngác nhìn hai người họ một hồi lâu, sau khi được giải thích là vừa khéo cả hai cùng đặt phòng chung một tầng, bấy giờ mới hiểu ra.
Nhưng sau khi quay lại phòng xong, Chử Văn mới mơ hồ thấy sai sai chỗ nào á.
Ông lớn Trình này có tổng công ty ở thành phố A, nơi này là địa bàn của anh, sao lại không có bất động sản đứng tên?
Tư duy của nhân vật lớn thật khó nắm bắt, Chử Văn nghĩ trăm lần cũng không ra nên lười nghĩ nữa, ôm máy tính bắt đầu làm công ăn lương.
Khác với Lâm Vị Quang mấy nay nhàn nhã nghỉ ngơi, cấp trên cứ như đang nghỉ phép ấy, còn anh ta thân là cấp dưới xui xẻo phải bận rộn không ngơi ngớt, đặc biệt là lần đến thành phố A này còn thuận tiện nhận được một dự án lớn, bận càng thêm bận.
Thật ra Tập đoàn nhà họ Lâm cũng có chi nhánh ở thành phố A, chẳng qua vì lý do cá nhân của Lâm Vị Quang, hai năm này chưa bao giờ có định hướng phát triển nghiệp vụ ở bên này, cũng vì vậy mà hời hợt trôi qua, bây giờ liên quan đến dự án hợp tác của Vịnh Đông Hải, không thể không đặt trọng tâm theo dõi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ tiếc là mấy ngày nay không biết tại làm sao mà vẫn không thấy bóng dáng Lâm Vị Quang đâu, cứ như thật sự muốn sửa đổi toàn bộ lịch trình của mình trước khi bay về thành phố Mạn vậy, thậm chí Chử Văn còn nghi ngờ có phải cô thật sự nuôi dưỡng một bé tình nhân nóng bỏng nào đó không.
Đáng thương thay tên làm công như anh ta, còn phải cẩn thận chạy hai đầu công ty khách sạn, làm trợ lý phải lo cho lòng sếp, Chử Văn không khỏi chửi thầm Lâm Vị Quang vô tâm.
Lâm Vị Quang bị người ta âm thầm nhắc đến chắc có giác quan, khẽ hắt xì một cái.
Cô cở áo khoác tiện tay đưa cho Trình Tĩnh Sâm, xoa nhẹ lên chóp mũi, hơi khó hiểu: "Sao thế nhỉ, chẳng nhẽ bị cảm?"
"Sắp đến đợt rét tháng Ba." Trình Tĩnh Sâm khoác chiếc áo khoác lên người cô, dặn dò, "Chú ý chút, miễn lại cảm mạo."
Lâm Vị Quang tỏ vẻ bất mãn: "Đâu ra từ lại thế? Tổng cộng em chỉ có một lần bị sốt phải nhờ anh săn sóc thôi mà."
"Đúng rồi." Trình Tĩnh Sâm gật đầu, đỉnh chân mày nhếch lên, rất có hứng thú nhìn thoáng qua cô, "Khi đó em còn giả vờ không tỉnh táo, viện cớ uống thuốc rồi hôn anh."
Bất thình lình nhắc đến chuyện xưa, Lâm Vị Quang ngay lập tức chột dạ dời mắt đi.
Nói đến chuyện này lại thấy vô vị, tên này đúng là tính toán chi li, nhớ rõ từng chuyện như thế.
"Nếu lúc trước em không ép anh căng như thế, thì không biết đến chừng nào anh mới có thể thông suốt được đấy." Cô tức giận lẩm bẩm, "Lão già, IQ gánh EQ còng lưng mà."
Cô nhóc không thèm lựa lời, Trình Tĩnh Sâm cũng không chấp nhặt với cô, lười phản bác, tùy cô muốn nói gì thì nói.
Lâm Vị Quang nhớ đến việc này, không khỏi cân nhắc lại sơ lược một lượt các chuyện đã trải qua trước đó, càng cân nhắc càng thấy kỳ diệu, Trình Tĩnh Sâm dường như cũng đã sớm để lại dấu vết với sự khác biệt này của cô.
"Không phải ngày đó anh nói, anh từ chối em là vì không muốn làm cản bước em sao?" Cô nhìn anh, tò mò hỏi dò, "Theo cách nói này của anh, vậy là khi ấy anh đã rung động với em rồi ư?"
Trình Tĩnh Sâm chưa từng nghĩ cô sẽ nhắc đến chuyện này, khẽ hạ mi khó nhận thấy, hiển nhiên là đang tỏ ra không có ý định trả lời.
Ánh mắt anh lạnh nhạt nhìn cô một hồi, anh không đưa ra đáp án gì, chỉ giơ tay lên nới lỏng cúc áo trên cổ, đi về phía phòng khách.
Cái đồ quỷ khó ưa, Yandere .
Lâm Vị Quang thầm mắng, lại không muốn dễ dàng cho qua vấn đề này như thế, đuổi theo phía sau một hai muốn anh cho một hồi đáp giáp mặt: "Nói đi mà, lúc đó anh quăng cho em hai chữ không được, lạnh như cái gì ấy, ai biết trong lòng anh đang nghĩ gì chứ."
Cô thật sự rất biết cách nói ngọt, lúc dán vào người anh sẽ hoàn toàn tương phản với những khi miệng lưỡi sắc bén, từ trước đến nay Trình Tĩnh Sâm luôn không có cách nào khi cô như thế, thoáng kéo người sang một bên, "Biết anh sẽ không nói chuyện này, còn quậy anh?"
"Nói thẳng là phải hay không không phải là được rồi à?" Lâm Vị Quang nào chịu bỏ qua, tiếp tục truy hỏi, "Cũng có bảo anh nói lời ngon tiếng ngọt gì với em đâu, đã bao tuổi rồi, còn ngại ngùng cái gì, bớt làm kiêu đi."
Trình Tĩnh Sâm: "...."
Có đôi lúc anh thật sự cảm thấy, cái mồm này của Lâm Vị Quang nên được khâu lại.
"Đúng thế." Không lay chuyển được cô, anh đành chịu thua, bất đắc dĩ nói, "Vừa lòng rồi chứ?"
Lâm Vị Quang tặc lưỡi hai tiếng, hứng thú khó phân quan sát anh một chập, nhưng lại không dây dưa vấn đề này nữa, chỉ thong thả ngồi xuống sô pha, lay lay chân.
Làm xong mấy trò này, cô mới dùng ngữ điệu cảm khái nhàn nhã nói: "Ngay cả con nít cấp ba cũng không tha, quả nhiên là không đứng đắn."
Trình Tĩnh Sâm gần như bị cô chọc cho tức cười, đáp lễ cô đúng cách: "Tuổi còn nhỏ đã tơ tưởng trưởng bối, bị từ chối thì hố anh, cũng không thấy em đứng đắn mấy."
Lâm Vị Quang: "Anh thì hỗn hào."
Trình Tĩnh Sâm: "Em thì lếu láo."
Lâm Vị Quang nghẹn, tiện đà nói: "Anh ỷ thế hiếp người."
Trình Tĩnh Sâm cười nhạt, khinh khỉnh biện luận: "Em không biết sợ là gì."
Lâm Vị Quang: "...."
Được lắm, đừng ai nói ai, càng thảo luận càng cảm thấy hai người chả phải kẻ tốt lành gì, yêu nhau cũng xem như là vì dân trừ hại.
"Không nói với anh nữa." Cô tức giận ngừng chủ đề này lại, nhìn đồng hồ, "Em còn có sắp xếp khác, vừa lúc đúng giờ."
"Sắp xếp gì?"
"Lúc này phòng tập gym rất yên tĩnh, em thay đồ rồi đến đó, anh đến không?" Cô đáp, thuận miệng hỏi một câu.
Nghe thế, Trình Tĩnh Sâm suy tư gì đó mà nghiêm túc nhìn cô một hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Động không chịu động cũng la mệt, đúng là nên cần rèn luyện thêm."
Lâm Vị Quang theo bản năng muốn phản bác lại câu này của anh, nhưng nghĩ xem mình than mệt lúc nào, hơi suy tư một lát. Cô thay đổi cảnh tượng, trong nháy mắt liền hiểu ra anh đang ám chỉ cái gì.
Mặt cô không khỏi nóng lên, căm giận liếc mắt nhìn anh, nâng cao giọng: "Được anh là khỏe ha!"
Nói đoạn, cô duỗi tay sờ sờ lên bụng anh, cưỡng ép men chua trong lòng, "Có cơ bụng sáu muối thì ngon lắm à."
--- Thì ngon thật, nhận thấy cơ bụng số 11 của mình đang dần mất đi, Lâm Vị Quang thấy rằng mình không thể sa đọa như thế mãi được.
Ngay lúc cô đang phân tâm vì chuyện của mình, Trình Tĩnh Sâm liền nghiêng đầu ngoắc cô đi đến, nét mặt nghiêm túc như thể có chuyện quan trọng cần nói.