|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Lâm Vị Quang vốn tưởng, lúc này có thể để Trình Tĩnh Sâm ở thành phố A chờ cô quay lại.
Nhưng bất ngờ sẽ luôn đi trước kế hoạch, dự án hợp tác tạm được gác lại của Trình Tĩnh Sâm ở Luân Đôn có tiến triển mới, cần anh tự mình ra mặt, vậy nên phải bay về nước Anh.
Sau khi Hà Thứ nhìn thấy Lâm Vị Quang cũng không kinh ngạc, cứ như đã sớm lường trước được sẽ gặp cô ở nơi này vậy, khi tầm mắt hai người giao nhau, anh ta còn nhìn cô cười mỉm.
Riêng Lâm Vị Quang lại thấy xấu hổ, dù sao cô cũng xem đối phương như trưởng bối của mình, những chuyện cô làm hai năm trước chắc chắn Hà Thứ cũng biết rõ,đối mặt với Trình Tĩnh Sâm thì không sao, bấy giờ tự dưng thấy chột dạ.
Im lặng rủ mắt không lên tiếng, Lâm Vị Quang chậm rì uống nước, ý là họ cứ tiếp tục đi, không cần phải quan tâm đến cô.
Mà hai người nói chuyện cũng không có ý tránh né cô chút nào, Lâm Vị Quang ngồi nghe, mới biết hóa ra lần hợp tác này vốn đã được đi đến thỏa thuận, nhưng lại vì Trình Tĩnh Sâm về nước tham gia tiệc mừng thọ của cụ Hà, nên mới trì hoãn lại.
Bây giờ việc chính đã xong, anh còn ở lại nơi này thêm mấy ngày nữa, bên Luân Đôn còn việc cần xử lý, không thể dành quá nhiều thời gian cho thành phố A được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ dăm ba câu này, Lâm Vị Quang liền hiểu ra.
Tất nhiên Trình Tĩnh Sâm sẽ không mở miệng nói cho cô nghe cái gì, ban đầu cô cũng tò mò tại sao anh lại đến nơi này, nhưng lúc nghe cụ Hà cũng là bạn cũ của cha chú anh, nên không hỏi nhiều nữa, còn cho là trùng hợp.
Bây giờ ngẫm lại, dựa theo tính tình của Trình Tĩnh Sâm, đạo lý đối nhân xử thế từ trước đến nay không nằm trong phạm vi mà anh sẽ suy xét, một hải ngoại một trong nước, cách xa như thế, anh hoàn toàn không cần phải tự đến, sở dĩ tự mình đi chuyến này, rõ ràng là anh đến tìm người.
---- Lão già này đã có tính toán từ trước rồi nha.
Lâm Vị Quang nghĩ thế, làm như suy tư mà nhấc mi mắt lên, lặng lẽ quét mắt nhìn về hướng anh.
Hà Thứ cũng không ở lại lâu, sau khi sắp xếp các hoạt động sau đó với Trình Tĩnh Sâm rồi, liền rất có mắt nhìn tự giác rời đi, chừa lại không gian riêng cho hai người.
Trình Tĩnh Sâm ngồi trên sô pha, chiếc laptop mở ra đặt lên đầu gối, đầu ngón tay gõ phím, hình như đang duyệt tài liệu gì đó.
Lâm Vị Quang dán sát người anh nhìn màn hình máy tính, Trình Tĩnh Sâm cũng không tránh cô, tùy cô quan sát, hãy còn đọc nội dung hồ sơ.
Tài liệu toàn là tiếng Anh, liên quan đến các thương vụ, nghĩ chắc là có liên quan đến dự án của anh ở Luân Đôn, Lâm Vị Quang không mấy hứng thú nữa, chỉ lướt nhìn qua rồi không xem thêm.
Trình Tĩnh Sâm sửa qua vài chỗ, sau khi gửi thư đi, anh đóng máy tính lại, liếc mắt nhìn sang cô: "Sao an tĩnh thế?"
"Suy nghĩ cẩn thận vài việc." Lâm Vị Quang vùi vào ghế sô pha mềm mại, cười mỉm mà rằng, "Em bảo anh sao lại từ nước Anh xa xôi chạy đến nơi này chứ, có phải là anh đã sớm biết em sẽ tham gia bữa tiệc mừng thọ đó không?"
"Không thì sao." Trình Tĩnh Sâm không thèm che giấu mục đích, hỏi vặn lại, "Một tấm thư mời thôi, đáng cho anh cố tình chạy đến?"
Người này ghét nhất là dính vào rắc rối, lại cố tình tìm đến rắc rối vì cô, tuy cũng không phải là hành động gì đáng cảm động, nhưng Lâm Vị Quang lại vô cùng vui vẻ.
--- Đương nhiên, phần lớn là vì hiếm khi lão già này lại thẳng thắn được thế.
"Được rồi, vậy em sẽ không so đo chuyện anh về Luân Đôn nữa." Lâm Vị Quang nhún vai, "Có điều xem ra, chúng ta lại yêu xa một thời gian rồi."
Hàng mày Trình Tĩnh Sâm nhếch lên, thấy cô bâng quơ tự nhiên như thế thì không khỏi có chút bất ngờ, "Em tiếp thu nhanh thật đấy."
Anh còn tưởng theo cái nết của cô, tất nhiên sẽ mượn cơ hội này lừa bịp anh một hồi, nào biết nhanh như thế đã tiếp nhận, không có lấy nửa câu oán giận.
"Em cũng có phải con nít sẽ vì chuyện này mà cáu kỉnh đâu." Lâm Vị Quang nói, bĩu môi, "Công việc và tình cảm đều quan trọng như nhau, em cũng phân biệt rõ ràng."
Vừa dứt lời, Trình Tĩnh Sâm mơ hồ nhìn cô, không tỏ ý kiến, chỉ là ý cười nơi khóe môi đã nhạt đi đôi phần.
Chi tiết nhỏ này đương nhiên khó thoát khỏi mắt Lâm Vị Quang, cô lanh trí, ngay lập tức cúi người ghé sát đến mặt anh, chớp chớp mắt.
Một loạt động tác giảo hoạt khó che giấu này, Trình Tĩnh Sâm biết ngay cô định làm gì, sắc mặt tự nhiên né tránh một chút, ngăn lại hành vi được nước lấn tới của cô: "Nói thì nói cho đàng hoàng, dán sát đến làm cái gì?"
Lâm Vị Quang thầm mắng anh da mặt đã mỏng còn hay ra vẻ, nhưng ý cười vẫn long lanh không đổi, thong dong hỏi: "Chú ơi, có phải là chú không bỏ được không, chú muốn nghe em giữ chú lại chứ gì?"
Thật ra đây là một đề tài quá dư thừa, cảm xúc lướt qua trong giây lát trong ánh mắt Trình Tĩnh Sâm rõ như ban ngày, cô nhìn ra ngay, dù cho đối phương cũng không mấy vui vẻ để đưa ra đáp án, nhưng cô vẫn thích hỏi cho ra nhẽ.
Quan hệ giữa hai người đã có bước bay vọt đột phá, đã quá thân mật rồi, nên đương nhiên cách thức sống chung cũng không còn như xưa, Lâm Vị Quang càng to gan tham lam, chạm vào thôi là chưa đủ, còn phải được nghe anh nói.
Nhưng như trong dự liệu của cô, Trình Tĩnh Sâm liếc mắt nhìn thoáng qua cô, biểu cảm vẫn thong thả như xưa, không nhìn ra chút gợn sóng nào, chỉ nói: "Đừng cản đường anh, không có chuyện gì làm sao?"
Lâm Vị Quang thấy anh cứ nhất mực bưng cái giá đứng đắn lên người, nhất thời chơi xấu, không nói hai lời quấn lấy cổ anh nhún lên hôn hôn anh.
Trình Tĩnh Sâm vốn có thể tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn mặc cô làm càn, đáy mắt thoáng qua nụ cười bất đắc dĩ, giơ tay giữ lấy cằm cô.
Lòng bàn tay khẽ dời lên, anh nhè nhạ vuốt ve hai bên làn má mềm mại đầy thịt kia, dạy dỗ cô một cách không hề có chút quyết đoán nào: "Đừng có mà động tay động chân, học ai đấy."
Dùng lời của trưởng bối, nhưng ngữ điệu lại dịu dàng mềm mại.
Lâm Vị Quang biết anh chỉ nói thế thôi, nên khi nghe được mấy câu dạy dỗ này thì càng cười thêm tươi, bắt đầu giả vờ nghe không hiểu.
Cô cười, khóe môi Trình Tĩnh Sâm cũng cong cong, cúi thấp thân người về trước một chút, để gần sát cô hơn đôi chút, hàng mi khẽ đóng, nhìn cô.
Anh mở miệng, giọng nói rất nhỏ: "Sau này đừng hỏi anh những vấn đề như thế."
Lâm Vị Quang còn muốn nói tiếp, giây sau Trình Tĩnh Sâm đã hôn lên, nóng ấm hòa vào nhau, là một sức lực nhẹ nhàng và mềm mại, Lâm Vị Quang nhanh chóng không trụ nỗi. Mỗi một lần người đàn ông ấy tăng thêm sức lực, là cô lại hãm sâu theo, để rồi đến ngồi cũng không xong, chỉ đành hai tay mềm nhũn vòng lấy người anh, miễn cưỡng vùi xuống sô pha.
Hai người vừa tác ra, cô như chế nhạo mà nói chắc cú: "Anh thừa nhận rồi."
Trình Tĩnh Sâm nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô, không tỏ ý mà chỉ nhếch lông