|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Chuyến bay của Lâm Vị Quang lúc 10 giờ, vốn tưởng bản thân sẽ là người đi trước, nào ngờ Trình Tĩnh Sâm còn sớm hơn, bay lúc 8 giờ.
Tuy nói hôm qua sau khi biết tin cũng dã chấp nhận sự thật rằng cả hai sắp sửa chia cách hai nơi, nhưng khi thời khắc này đến, nói gì thì vẫn rất khó chịu.
Vì Trình Tĩnh Sâm muốn đi trước, lại thêm giờ làm việc và nghỉ ngơi của hai người cũng có xung đột, vậy nên đêm đó ai về phòng nấy ngủ, tính tình của Lâm Vị Quang dù sao cũng không quá chững chạc, sau khi xác định quan hệ chỉ hận không được 24 giờ được ở bên cạnh người ta, vừa mới tách ra thôi đã thấy buồn bã và mất mát.
Cô thầm mắng bản thân ra vẻ, chỉ yêu đương thôi mà, sao lại biến thành thiếu nữ bám người như vậy chứ, không được cái ngữ gì.
Nhưng người tỏ ra vô tư cũng là cô, không tiện hối hận cho lắm, Lâm Vị Quang mạnh mẽ ép lại sự không cam lòng đi, ép bản thân nhắm mắt đi vào giấc ngủ, song lại vô dụng.
Cô trằn trọc trên giường, dù có làm cách nào cũng mảy may không buồn ngủ, nhắm mắt tĩnh tâm không bao lâu, cuối cùng cô cũng từ bỏ, cầm điện thoại nhìn thời gian.
Hơn 3 giờ sáng, gần 4 giờ.
Đêm qua cô đi nằm sớm, nhưng lại không thể chìm vào giấc ngủ được, nửa tỉnh nửa mơ đến ơn nửa đêm, nói gì cũng không thể an tâm ngủ được, mấy năm này số lần Lâm Vị Quang mất ngủ chỉ đếm trên đầu ngón tay, nào ngờ đã bao lâu trôi qua, mới có thể cảm nhận lại được cảm giác bất an và nôn nóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô thở dài, cảm thấy 9/10 là mình thức trắng mất thôi, chuyến bay của Trình Tĩnh Sâm là 8 giờ sáng, đoán chừng 7 giờ sẽ phải tỉnh dậy, cô tính toán rồi, quyết định thức đến hừng đông.
Nghĩ thế, cô bèn ăn không ngồi rồi nghịch điện thoại, muốn mau sao cho hết thời gian, chờ đến sáu bảy giờ, đến phòng bên cạnh gặp Trình Tĩnh Sâm, trao cho anh cái hôn buổi sáng trước khi chia xa.
Trong đầu suy nghĩ ngổn ngang, bên tai vang lên tiếng gõ cửa, ban đầu cô còn tưởng bản thân thức đêm đâm ra ảo tưởng, nhưng lần thứ hai nghe thấy, mới đột ngột nâng mi mắt lên.
Đối phương gõ rất khẽ, không nhanh không chậm, dường như đoán chắc cô sẽ nghe thấy. Ban đầu là vì để thuận tiện nên Lâm Vị Quang lấy luôn hai cái thẻ phòng, một cái là của cô, cái kia thì trong tay người nọ, vậy nên khỏi cần nghĩ ngợi, cô đã đoán ra được thân phận của người đến.
Nhưng vào lúc này thì có hơi thái quá, cô vẫn cảm thấy khó tin, gọi hỏi dò: "Trình Tĩnh Sâm?"
Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ bị đẩy vào, một thân ảnh thon gầy cao ráo rảo bước vào trong, quả nhiên là Trình Tĩnh Sâm.
Trong phòng không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng tự nhiên của đem đen, luồng sáng trên điện thoại của Lâm Vị Quang tắt đi, đôi mắt mau chóng làm quen với hoàn cảnh, cũng thấy rõ người đứng cách mình không xa.
Trình Tĩnh Sâm đã mặc trên người bộ đồ ra ngoài, tóc được vuốt keo, mặc chiếc áo sơ mi, cổ áo có vài chiếc cúc không gài, cũng không mấy nghiêm túc lắm.
Áo khoác tây và cà vạt được treo trên khuỷu tay, anh tiện tay treo lên giá áo, cất bước đi đến ngồi xuống bên mép giường, cúi đầu quan sát cô.
Nửa gương mặt Lâm Vị Quang lộ ra bên dưới chiếc chăn, có chút ngây ngốc giật mình nhìn anh, như thể vẫn chưa phản ứng lại được.
"Vốn chỉ định đến nhìn em một chút, nào ngờ em vẫn còn thức." Anh vén sợi tóc bên má cô đi, lòng bàn tay khe khẽ cọ nhẹ, thấp giọng hỏi, "Sao vẫn chưa ngủ?"
Bấy giờ Lâm Vị Quang mới tỉnh hồn, ậm ờ, chỉ đáp: "Vừa mới tỉnh dậy, định ngủ tiếp đây này."
Trình Tĩnh Sâm nghe thế, đáy mắt lướt qua chút trêu chọc, như cười như không nhìn cô, lại không lên tiếng.
Lâm Vị Quang bị anh nhìn đến chột dạ, cố ý lảng sang chuyện khác, bèn hỏi: "Không phải 7 giờ anh mới đi sao, dậy sớm thế làm gì?"
Trình Tĩnh Sâm không nhanh không chậm vạch trần cô: "Không phải chỉ mỗi em mới mất ngủ."
Thấy chút tâm tư nhỏ bé này của mình không đủ lọt vào mắt anh, Lâm Vị Quang cũng lười che giấu, chớp chớp mắt hơi nghiêng đầu đi, đoan trang nhìn Trình Tĩnh Sâm.
Đến tận lúc này, cô mới nảy sinh chút cảm giác hư ảo, từ sau ngày nhảy xuống biển đến lúc gặp lại tại thành phố A, hơn bảy trăm ngày đêm xa cách, mà chỉ ngắn ngủn mấy ngày này, những nhân tố không xác định nhau đều bị loại bỏ, gạt đi những tị hiềm quá khứ.
Cũng không phải là thấy quá nhanh, chỉ là khá thuận lợi, vì những điều đã từng trải qua trong thời niên thiếu nên cô vốn không phải là người có đủ cảm giác an toàn, có được cái gì mà muốn nắm giữ thật chặt, sợ bất cẩn một chút thôi là sẽ đánh mất người ấy.
Tuy rằng bọn họ của hiện tại đang bắt đầu một mối quan hệ mới, nhưng dẫu gì cũng có hai năm vắt ngang vắt ngưỡng, dường như họ không có đủ thời gian để kịp hiểu những trải nghiệm đã bỏ lỡ trong quá khứ, và giờ phải sắp sửa chia xa.
Lâm Vị Quang không biết những người hãm sâu vào tình yêu có phải là sẽ dễ dàng suy nghĩ miên man thế này hay không, cô cảm thấy cái tâm tư ra vẻ này rất khó mở miệng, rồi lại thấy theo lý thì phải thế, chỉ là không biết nên nói như thế nào, lại càng không biết nên làm gì để bản thân được an tâm.
Nói trắng ra thì, không biết có phải là quá muộn hay không, cố ý lại đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, cô cũng không muốn tách khỏi người ấy vào lúc này.
Cô thở dài chầm chậm, chịu đựng xoa xoa gương mặt, nhắm mắt nói: "Được rồi, thật ra thì không phải chỉ mỗi anh luyến tiếc đâu, em phát hiện ra em cũng không muốn để anh đi."
Cô nói mà có chút miễn cưỡng, Trình Tĩnh Sâm nghe rất thú vị, khi lên tiếng còn có chút lẫn ý cười bất đắc dĩ: "Thừa nhận thì thừa nhận, sao còn cue cả anh vào thế?"
"Ăn ngay nói thật chứ sao." Lâm Vị Quang lẩm bẩm.
Cô còn muốn nói gì thêm, chưa kịp mở miệng, Trình Tĩnh Sâm hơi nghiêng người, vươn tay vén một bên chăn lên, nằm vào trong.
Một chút lạnh lẽo mạnh mẽ len vào không gian nhỏ hẹp, bóng đêm phủ lấy cả hai người, vắng lặng nhưng tràn ngập. Lâm Vị Quang sửng sốt, không chờ cho cô có thêm phản ứng gì, đã thấy người bên cạnh quyết đoán lật người lại, bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Vị Quang ngẩn ngơ, dù có nghĩ thế nào cũng không ngờ anh sẽ làm thế, mà Trình Tĩnh Sâm lại rất bình tĩnh, duỗi tay ra ôm lấy cô, lòng bàn tay phủ ra sau cổ cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
Rơi vào vòng ôm quen thuộc, những suy nghĩ loạn xạ cũng đã bình tĩnh hơn, cô không nói gì, thuận thế vùi vào sâu, nhét cả thân mình vào trong lòng anh.
Khoảng cách đôi bên chợt ngắn đi, gần đến không thể gần hơn, Lâm Vị Quang khẽ thở chậm lại, có chút ỷ lại giây phút yên bình này.
Trình Tĩnh Sâm đặt tay lên eo cô, khẽ gật đầu, mi dán mi, mắt chạm mắt.
Bóng đêm thầm lặng, Lâm Vị Quang không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng lại có thể cảm nhận được hô hấp gần trong gang tấc quyện vào nhau, mềm nhẹ mà ấm áp, rất ôn hòa.
Bị luồng hơi thở này phất qua làm da thịt ngưa ngứa, trái tim dần đập nhanh, cô như thể dự cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra, liền nhắm mắt lại theo bản năng.
Cô những tưởng Trình Tĩnh Sâm sẽ hôn cô, nhưng cuối cùng chỉ chạm thật nhẹ lên giữa vầng trán cô, không có hành động thừa thãi nào.
"Ngủ đi." Anh khẽ nói, "Trước khi hừng đông, anh sẽ ở đây với em."
Lâm Vị Quang tưởng bản thân sẽ kiên trì thêm chút nữa, nhưng dưới vòng ôm ấm áp và vô cùng thoải mái của người này, được dỗ dành hai câu thôi, cô đã ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Không biết qua bao lâu, cô bỗng mơ hồ ậm ờ cất tiếng gọi: "Chú ơi."
Âm giọng mềm mại và biếng nhác, Trình Tĩnh Sâm cho là cô nói mê, không để trong