Vượt Rào-Tòng Tiện

Chương 54


trước sau


|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min


Câu này của Trình Tĩnh Sâm không phải không có lý, dựa vào thân phận của hai người họ, dù có người thật sự nhìn thấy, thì cũng phải làm như không phát hiện.

Có điều dù nói thế, nhưng cái khu vực nhỏ hẹp này không ổn để làm ra chuyện gì, Trình Tĩnh Sâm cũng chỉ trêu ghẹo cô thôi chứ không định làm gì.

Hai người đi về phía gara, Lâm Vị Quang không an tâm, cứ thấy tối nay ắt hẳn anh uống không ít, nhưng thần thái như thể không vướn men say, bước đi vẫn bình ổn như thường, nào có giống người say.

Đô rượu của Trình Tĩnh Sâm cô đã từng diện kiến từ mấy năm trước, song vẫn không nhịn được buông lời trách cứ: "Không phải chỉ là một bữa tiệc bình thường thôi à, uống nhiều thế làm gì?"

Anh liếc mắt nhìn cô, thong dong đáp: "Vì anh muốn về sớm một chút."

Còn vì cớ gì mà về sớm, dù anh không nói nhưng đáp án vẫn rất sinh động, với người không hay bày tỏ như anh mà nói, rất hiếm khi có được phút thành khẩn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người này còn lâu mới say, chỉ dăm ba câu đã đủ để làm tim cô đập nhanh, bên tai Lâm Vị Quang nóng cháy, đợi đi đến đầu xe, vội vã kéo cửa phụ lái ra, đẩy mạnh anh vào trong.

--- Dù Trình Tĩnh Sâm có say hay không, với cái dáng vẻ này của anh, cô không muốn để cho ai nhìn thấy cả.

Vào trong xe, Lâm Vị Quang thắt dây an toàn cho mình rồi, nhìn thoáng Trình Tĩnh Sâm ngồi bên cạnh đang day day huyệt thái dương, mi mắt khẽ nhắm, như muốn nghỉ ngơi.

Cô nghĩ đoạn, không kìm được truy hỏi: "Trước đó anh hỏi em khi nào kết thúc cuộc họp, là để đến đây chờ em ư?"

Trình Tĩnh Sâm mở hờ mắt nhìn cô, ừ một tiếng, thản nhiên thừa nhận.

Được câu trả lời khẳng định, chỉ số tâm trạng của Lâm Vị Quang lại cao lên, chuyên tâm gánh vác vai trò tài xế, khởi động xe chuyển hướng, chạy ra khỏi gara.

Có điều tâm tình tốt thì tốt đấy, nhưng cần cảnh cáo vẫn không thể quên, Lâm Vị Quang cầm tay lái, lướt mắt qua Trình Tĩnh Sâm, nghiêm mặt nói: "Sau này đừng uống nhiều vậy nữa."

Thói quen khi làm việc của cô là chuyên chú, không có mất hồn, mắt nhìn thẳng con đường đằng trước, sau một hồi im lặng, cô nghe được tiếng cười khẽ của Trình Tĩnh Sâm, rất có hứng thú: "Em đang quản anh đó sao?"

Kỳ quái, người uống rượu không phải là mình, nhưng Lâm Vị Quang cứ lân lân như say, tự đáy lòng còn có chút nóng lên.

Cái thứ cồn này cũng lây à?

"Đúng, em đang quản anh đó." Cô tức giận, "Hơn ba mươi tuổi đầu, không biết dưỡng sinh nhân lúc còn trẻ? Còn muốn em nhắc nhở."

Há mỏ ngậm mồm là cue tuổi tác, Trình Tĩnh Sâm khẽ chậc một tiếng, "Buổi chiều còn nói anh tốt, bây giờ lật mặt không nhận người quen."

Lâm Vị Quang vừa nhắc xong cũng nhớ đến chuyện này, nhớ đến không lâu trước đó chính miệng cô còn khen lão già mới là tốt, không khỏi có chút chột dạ, vì thế thanh thanh cổ họng, "Hai chuyện khác nhau mà."

Bóng đêm nồng đậm, cửa xe hạ xuống vài phần, gió đêm tẩm lạnh, hai bên đường phủ đầy ánh đèn vàng nhạt ấm áp, chung quanh có vài chiếc xe cộ chạy qua, tiếng gió xào xạt.

Hiếm khi được an tĩnh bình yên thế này.

Trình Tĩnh Sâm dựa vào ghế, đè nhẹ lên mi tâm, đưa mắt nhìn Lâm Vị Quang đang ngồi trên ghế lái chuyên chú nhìn dòng xe.

Thật ra hiếm khi nào anh mới lưu ý đến những điểm vặt vãnh này, ba mươi năm trôi qua, anh đã quen tự hành động, cảm giác cô độc cứ theo quán tính từ tư duy mà thành không đáng bận tâm, từ trước đến nay anh chỉ lo cho thân mình, sống thoải mái trong vòng tròn cá nhân.

Nhưng lúc này, trong khoang xe chật hẹp thế này, anh lại cảm nhận được sự thỏa mãn và an ổn chưa từng có, trên đời lắm người như thế, quen thuộc hay xa lạ, nhưng người bên trong khoang xe này, lại là người anh muốn bầu bạn.

Loại cảm giác này trước nay chưa từng có, rất mới lạ, anh sống mấy chục năm trên đời cũng chưa từng nghĩ đến để lý giải, nghĩ thế, anh dời mắt không kìm được tiếng bật cười.

Không bao lâu sau, trong khoan xe vang lên tiếng điện thoại reo, là của Lâm Vị Quang.

Cô đang lái xe, không rảnh tay để nghe máy nên chuyển cuộc gọi qua màn LCD, nhìn thông tin cuộc gọi đến.

Số điện thoại của cô năm ấy đã thay đỏi, lúc này số gọi đến là cùng tỉnh, lại không có tên ghi chú, cô những tưởng là người của công ty, nhưng nhìn kỹ những con số kia, cứ thấy có sự quen thuộc khó tả.

Trình Tĩnh Sâm cũng thấy nội dung trên màn ình, thấy cô đau đầu suy nghĩ, không nhanh không chậm mà nhắc: "Số điện thoại của Hà Thứ."

Lâm Vị Quang bừng tỉnh, trong lòng còn bực bội sao Hà Thứ lại gọi cho mình, động tác tay cũng không dám chậm đi, vội vã nhấn nghe máy.

"Chú Hà ạ." Cô nghi hoặc hỏi, "Trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?"


"Cô Lâm." Hà Thứ gọi cô một tiếng, đi thẳng vào vấn đề, "Cậu đang ở cạnh cô đúng không?"

"Đúng vậy, anh ấy đến công ty tìm cháu, bây giờ bọn cháu đang ở trên xe." Lâm Vị Quang thật thà đáp, quét mắt nhìn người dù bận vẫn ung dung ngồi bên cạnh, "Anh ấy không liên lạc với chú sao?"

Nghe được câu trả lời của cô, Hà Thứ mới yên tâm nói: "Tôi không liên lạc được với Cậu."

Lâm Vị Quang quay đầu, dùng ánh mắt hỏi dò Trình Tĩnh Sâm sao lại như thế.

Chỉ thấy đương sự ra vẻ bấy giờ mới nhớ ra chuyện này, lấy điện thoại nhìn thoáng qua, biếng nhác trả lời: "Để im lặng."

Lâm Vị Quang rất muốn trách cứ anh một câu chẳng thể làm người ta bớt lo được, nhưng tuổi tác của hai người hãy còn đó, nói như vậy quá bất ổn, cô bèn nhịn không nói, chỉ bảo Hà Thứ: "Không sao đâu chú Hà, anh ấy ổn lắm, cũng không uống say nữa, cháu đang ở bên anh ấy."

"Được, vậy chú yên tâm rồi." Hà Thứ nói, ngữ điệu có chút bất đắc dĩ, "Bữa tiệc mới được một nửa, Cậu đã rời đi, còn nhờ người nói với chú là không cần tìm Cậu nữa, chú nghĩ mãi, đoán rằng Cậu ở cạnh cháu."

Lâm Vị Quang bị nói mà ngượng ngùng, lướt qua nhìn Trình Tĩnh Sâm, lặng lẽ dùng khẩu hình miệng nói anh tùy hứng, Trình Tĩnh Sâm nhìn là hiểu ý cô, cười cười không tỏ ý gì.

Lại dặn dò hàn huyên thêm vài câu, Hà Thứ lo Lâm Vị Quang còn lái xe nên đúng lúc kết thúc cuộc điện thoại này.

Sau khi tắt máy, cô vốn định lên tiếng trêu ghẹo Trình Tĩnh Sâm, lại trông thấy anh một tay chống huyệt thái dương, đương nhắm mắt nghỉ ngơi, bận rộn mãi đến lúc này mới có được cơ hội nghỉ ngơi, ắt hẳn đã rất mệt.

Nghĩ thế, cô không nói thêm gì nữa, dời

lực chú ý về chuyện lái xe lần nữa.

Không bao lâu sau, cả hai thuận lợi đi đến Royal Lake Residence, Lâm Vị Quang chạy xe vào gara, dừng rồi mở cửa xe đi xuống.

Trình Tĩnh Sâm hãy còn nhắm mắt ngủ, lông mi buông xuống, để lại một vùng bóng râm cực nhạt trước mắt, không hiểu sao cô lại rất muốn hôn lên đấy, nhưng nghĩ đến sẽ ảnh hưởng không tốt ở nơi công cộng, đành từ bỏ.

Kéo cửa phụ lái ra, cô khẽ đẩy vai anh gọi nhỏ: "Trình Tĩnh Sâm."

Hàng chân mày người đàn ông hơi chau lại, uể oải nhấc nửa mắt lên, rồi lại nhắm lại, ánh mắt không còn sự cô quạnh như ki xưa nữa, vì ướm chút men say mà càng thêm phần mông lung.

Lâm Vị Quang cảm thấy dáng vẻ uống say của anh thật sự rất ghẹo người, miễn cưỡng dời mắt đi, nhắc nhở: "Đến rồi, mau xuống xe, về rồi ngủ tiếp/"

Trình Tĩnh Sâm đã nghỉ ngơi được một hồi trên đường đi nên không còn quá mệt mỏi, chỉ ừ một tiếng, rồi bước ra khỏi xe.

Hai người đi dọc đường rời khỏi gara, khi chờ vào thang máy, không biết tại sao Lâm Vị Quang lại nhớ đến cái đêm ở Berlin từ nhiều năm về trước kia.

Khi ấy trong cô tràn đầy cám dỗ, nhân lúc anh say rượu còn có ý định dụ dỗ, khi ấy còn nghĩ đường cùng thì là thất bại mà thôi, bấy giờ nhớ lại mới nhận ra cũng không hẳn là thế. Chỉ tiếc người nào đó say rượu vào là quên, nào có nhớ cô đã làm ra chuyện gì, nói qua cái gì.

Nhận ra cô thất thần, Trình Tĩnh Sâm nghiêng đầu nhìn qua, hỏi: "Nghĩ gì thế?"

"À." Lâm Vị Quang ăn ngay nói thật, "Em đang nhớ về cái đêm ở Berlin, anh cũng uống say."

Thang máy đến, Trình Tĩnh Sâm ấn nút bảo cô vào, "Rồi sao?"

Lâm Vị Quang đi vào thang máy, ấn tầng cần lên, chầm chậm rằng: "Cũng không sao cả, chỉ là nhớ đến lúc đó không phải em đã nói với anh, anh hôn em đó sao."

Anh gật đầu, "Khi đó em lừa anh."

Tuy đúng là không phải sự thật, nhưng bị đương sự làm rõ ra như thế, cô vẫn có chút không phục, "Sao anh lại chắc chắn như thế chứ, anh cũng đâu có nhớ rõ, nhỡ đâu là thật thì sao."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu anh thật sự làm gì em." Anh nhìn cô, nét mặt thản nhiên, "Thì sẽ không chỉ đơn giản là hôn môi thế thôi."

Lâm Vị Quang: "...."

Tính sai rồi, không ngờ lão già lại là người như thế.

"Thôi được rồi, thật ra lúc ấy em chỉ là muốn hôn trộm anh." Cô nói khẽ, nhớ đến cảnh tượng khi ấy là tâm tình lại phức tạp, "Anh thì hay rồi, không cho hôn thì thôi đi, còn kéo tóc em, lão già không hiểu lãng mạn là chi."

Về điều này thì Trình Tĩnh Sâm quả không nhớ rõ thật, nhưng anh vẫn rõ đại khái suy nghĩ của mình khi đó, giải thích: "Khi đó em mới được bao tuổi, sao anh có thể để em xằng bậy."

Lâm Vị Quang ỷ mình nhỏ tuổi làm chuyện xấu ngày càng nhiều, bản thân cô cũng ý thức được điều này, chột dạ lảng sang chuyện khác, bỏ qua nợ cũ với anh.

Thang máy vang lên tiếng tinh tinh, cửa thang máy chầm chậm mở ra, hai người đi về phía cửa nhà.

Trình Tĩnh Sâm dùng vân tay mở khóa, Lâm Vị Quang đi vào nhà trước, vừa cởi áo khoác vừa bỗng hỏi anh, "Uầy, đêm nay anh uống cũng không it, vậy có khi nào ngày mai tỉnh dậy sẽ quên béng hết chuyện đêm nay không?"

Nghe vậy, động tác của Trình Tĩnh Sâm chững lại, anh không đáp ngay, trở tay đóng cửa rồi nói: "Chuyện gì đêm nay?"

"Anh đến tìm em, còn hôm em, không cho em ra tiếng." Cô lên án, đoạn cảm khái, "Lại còn ở ngoài nữa, chậc, hóa ra sau khi uống say anh còn...."

Cô nhất thời không tìm ra được từ hình dung, kẹt, Trình Tĩnh Sâm vẫn rất kiên nhẫn chờ cô ngẫm nghĩ: "Anh thế nào?"

Hồi sau, Lâm Vị Quang mới nghẹn giọng phun ra bốn chữ: "Lẳng lơ phóng đãng."

Trình Tĩnh Sâm cười thật khẽ.

Trong phòng không bật đèn, trong bóng đêm, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, song vẫn có thể tưởng tượng ra được bộ dáng như cười như không của người ấy, có chút ngại ngùng: "Anh cười gì thế, em có nói sai đâu."

Trình Tĩnh Sâm không đáp, sau khi quen với ánh sáng rồi, ánh mắt anh vững chãi đáp trên người cô, quan sát một phen, mới nói thật nhẹ: "Sẽ không quên."

Nhận ra anh đang trả lời câu hỏi vừa nãy của cô, Lâm Vị Quang khịt mũi, không mấy tin lắm, dù sao nết say của anh quá tốt, khiến người ta không đoán ra được trạng thái khi say thật của anh là như nào, ai biết được ngủ một giấc dậy thì sẽ thành cái kiểu gì.

"Anh nói không là không sao?" Cô nói, duỗi tay ra sờ soạng trên tường, muốn mở đèn nơi huyền quan lên, "Nết say tốt không có nghĩa là không có gì, lần trước khi say anh cũng như thế đó."

Còn chưa dứt lời, cổ tay bị kéo lấy, giây sau, cô bị một sức lực cực mạnh kéo qua, đâm sầm vào lồng ngực của người nọ, hơi thở lành lạnh cuốn theo men say, vây lấy người cô.

Lâm Vị Quang cọ quậy, vòng eo không hề được báo trước mà bị ấn giữ, đôi bên dán chặt lấy nhau, bất kỳ một biến hóa nhỏ nhặt nào cũng có thể bị phát hiện ra ngay.

Cô sửng sốt, nháy mắt hiểu ra ngay, bên tai lập tức nóng lên: "Anh...."

"Vậy thử xem." So với cô đương ngượng ngùng, Trình Tĩnh Sâm lại thong dong hơn nhiều, cúi đầu kề sát đến vành tai cô, ung dung ngậm lấy, "Những chuyện đã xảy ra đêm nay, xem ngày mai rốt cuộc là anh có nhớ hay không."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện