Vượt Rào-Tòng Tiện

Chương 55


trước sau


|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min


Lâm Vị Quang nghi ngờ Trình Tĩnh Sâm ủ mưu đã lâu, tiếc rằng không có chứng cứ.

Từ huyên quan dây dưa với nhau, đến tận khi bị đè trên giường, cô mới tìm về được chút tỉnh táo, bất trí bất giác nhận ra cảnh tượng hóa ra đã thay đổi.

Khi thân thể rơi xuống chiếc nệm mềm, Lâm Vị Quang vòng lấy cổ anh, khó khăn lắm mới có chút thì giờ nghỉ, âm thanh thở dốc tràn ra: "Có phải anh đã nghĩ thế này từ lâu rồi không?"

"Đúng." Trình Tĩnh Sâm trả lời đến là tùy ý, "Lúc ở bên ngoài ban nãy đã nghĩ làm thế này rồi."

Khi anh nói chuyện, đôi môi hai người vẫn dán lấy nhau, hơi thở tuy hai mà một quyện vào nhau, mập mờ lưu luyến.

Lâm Vị Quang càng thêm hổn hển, hai mắt híp lại đón lấy người đàn ông, thầm nghĩ người nọ sau khi uống say, thật tình là lại bộc trực thẳng thắn hơn ngày thường rất nhiều, dám hỏi dám đáp.

Chậc, nên nhân hôm nào cả hai rảnh nhiều, chuốc anh thêm rượu mới được.

Cô vừa miên man suy nghĩ, thì Trình Tĩnh Sâm đằng ấy đã nắm tay cô đặt lên vòng eo của mình, nói với cô: "Ôm chặt vào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Vị Quang ngoan ngoãn làm theo, dù không uống rượu song cô lại cảm thấy chuếnh choáng say, không chút nghĩ ngợi đã giao quyền chủ động cho đối phương.

"Anh hỏi em," Trình Tĩnh Sâm đè thấp giọng nói, khẽ cắn lên vành tai cô, "Từ khi nào, em đã có tâm tư kiểu này với anh?"

Lâm Vị Quang cảm giác cả người như nóng cháy lên, hệt như bị bỏng, dưới lòng bàn tay cô là vòng eo rắn rỏi của người đàn ông, cô muốn tránh đi, lại không tự chủ mà bị đè về, ngăn cô biểu lộ ra bất cứ ý định chạy trốn nào.

Cô ủ bụng giả ngu giả ngơ để chuốn, không ngờ Trình Tĩnh Sâm lại nhìn thấu chút tâm tư nhỏ nhặt này của cô, nụ hôn dịu dàng ban đầu dần hạ xuống, từ môi lần đến cằm, cuối cùng là cần cổ cô, không nhẹ không nặng cắn một cái.

So với nói là trừng phạt, chi bằng tán tỉnh thì đúng hơn, từ trước đến nay Lâm Vị Quang không chịu nổi nhất là khi anh dùng cách này để đối phó với mình, nhất thời không nhịn được, bất thình lình rên khẽ một tiếng, nhếch cằm lên tránh né.

"Anh cắn em làm gì." Cô bất mãn đưa tiếng kháng nghị, cuối cùng cũng bỏ việc trốn tránh, "Gì mà tâm tư kiểu này, kiểu nào cơ?"

Nghe được câu trả lời của cô, Trình Tĩnh Sâm không tỏ ý mà chỉ ừ, âm cuối khẽ nâng tông, là một dấu hiệu không tốt chút nào. Lâm Vị Quang thấy tình thế bất ổn, đang muốn tìm cơ hội chạy trốn, giây sau vạt áo trước đã bị vén lên trên, bất ngờ bị tiếp xúc với khí lạnh, cô theo bản năng rụt ra sau.

"Tâm tư kiểu nào, em còn không rõ?" Anh thong dong, mà ngữ điệu cũng thế nốt.

Đầu ngón tay Trình Tĩnh Sâm vẫn còn ướm hơi lạnh chưa tan, tương phản rõ rệt với lớp da ấm áp, cảm giác tồn tại mãnh liệt vô cùng, Lâm Vị Quang ban đầu còn muốn đẩy đi, lại không có chút sức lực nào.

Cô dứt khoát thua trận ngya luôn, không thể không đè cái tay kia lại, nói: "Anh đừng hỏi như thể em đang vớ bở gì anh, anh xem hiện tại ai thiệt hơn ai đi."

Trình Tĩnh Sâm quét mắt nhìn thoáng qua cô, biết cô mạnh miệng không chịu nói, thì cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, bắt đầu vào việc chính, làm những chuyện nên làm.

Đèn đầu giường hãy còn sáng, Lâm Vị Quang có chút khó chịu, duỗi tay muốn tắt đi, lại bị Trình Tĩnh Sâm nhận ra, nắm lấy cổ tay cô đè trên đỉnh đầu.

Cô chỉ đành hoài công mà nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập, ban đầu còn có ý định phân tranh, sau bị Trình Tĩnh Sâm đôi lần chòng ghẹo, vẫn tụt về thế hạ phong.

Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của người nọ, cô thật sự không nhịn được, dùng sức giật hai cổ tay ra, vòng lấy cổ anh, để anh cúi người rồi hôn lên môi anh, thậm chí còn không phục cắn vài cái.

Như mèo nhỏ vậy.

Trình Tĩnh Sâm híp mắt, nâng tay lên như vô ý, đối phương liền tự giác ôm lấy anh, không khí thế mà dính vào.

Anh cười nhẹ, âm thanh lười biếng khích lệ: "Ngoan lắm."

Mất trí vì sắc đẹp, Lâm Vị Quang bị người nào đó mê hoặc đến thất điên bát đảo, đến khi thấy có chút lành lạnh thì đã muộn, mà khác hoàn toàn với cô hiện tại, người trước mặt vẫn áo mũ chỉn tề, dù bận vẫn ung dung.

Cô nhìn mà ngứa cả răng.

Lớp quần áo như có như không cọ qua làn da cô, có chút ngứa, lại không nuốt trôi cục tức này, bèn gắng sức mở hết cúc áo anh ra, không muốn chỉ mình mình trong dáng vẻ chật vật.

Chỉ là cuối cùng vẫn không thành công, đành từ bỏ.

Đầu gối cong lên bị bắt đè xuống, Lâm Vị Quang muốn kìm lại âm giọng của mình, song không có cách nào được, động tác của Trình Tĩnh Sâm rất mạnh, cô nào còn dư thừa tâm tư đặng suy nghĩ chuyện khác, sức lực cũng mất hết.

Tình nồng sâu, cô quấn lên người ấy, hôn anh, mơ hồ nói: "Em."

Trình Tĩnh Sâm cười cô trẻ con, nhưng vẫn đáp lời: "Là của em."

Sau khi kết thúc, anh ôm cô vào phòng tắm rắm sạch, Lâm Vị Quang quá mệt, lười biếng dựa trên thành bồn tắm, chả buồn động đậy.

Số lần Trình Tĩnh Sâm hầu hạ người ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà tất cả lại đều dành cho cô, kiên nhẫn vuốt lại những lọn tóc phồng lên của cô, bỗng vầng trán hơi ngứa.

Anh rũ mắt nhìn xuống, Lâm Vị Quang ngẩng đầu vuốt mái tóc ướt trên trán anh ra sau, như đang suy tư gì đó.


"Tối hôm mà," Một hồi sau, cô cất lời, "Ở bữa tiệc kia, em vì trốn người mà chạy vào căn phòng VIP, kéo anh diễn vở kịch đó."

Trình Tĩnh Sâm nhớ rất rõ chuyện này, cũng xem đó là lần vượt rào đầu tiên của cả hai, anh ừ, lại hỏi: "Sao thế em?"

Hàng mi Lâm Vị Quang run lên, nỗi mê mang giấu trong hơi nước ẩm ướt trong mắt, vô cùng chính trực, không hề chớp mắt nhìn anh.

Cô nói từng chữ, từng chữ: "Chính vào buổi tối hôm ấy, em đã có tâm tư kia với anh."

Sau khi cô nói xong, Trình Tĩnh Sâm mãi vẫn không lên tiếng.

Thần thái anh vẫn thong dong như thường, nhưng Lâm Vị Quang lại thấy một thoáng kinh ngạc lướt qua mắt anh, là chút bất đắc dĩ, là như bất ngờ, lại không có biện pháp nào với cô.

Cô quan sát anh không hề kiêng nể, anh vặn giữ cằm cô hòng ngăn lại hành động này, đến khi mở miệng, ngữ điệu đã đượm ý cười.

"Em nom còn kỳ cục hơn cả tưởng tượng của anh." Anh đánh giá.

Mà Lâm Vị Quang lại rất vui vẻ đón nhận cách nói này.

Thời gian đã không còn sớm, tắm rửa gội đầu hong khô tóc xong, cô ngoan ngoãn chui vào ổ chăn.

Trình Tĩnh Sâm thuận tay tắt đèn, rồi mới xốc chăn lên nằm xuống, trong lồng ngực liền có một khối trắng mềm non mịn nhào vào.

Lâm Vị Quang chớp mắt, "Hình như không buồn ngủ lắm, tâm sự với em đi."

Đuôi mày anh khẽ nhếch lên, dù sao cũng không buồn ngủ, bèn gật đầu đồng ý.

Đề tài chuyện phiếm không cố định, anh lơ đãng nhớ đến những chuyện mình để ý mà chưa hỏi rõ nguyên do, vì thế hỏi: "Hình xăm của em, là sớm đã tính làm rồi, hay lâm thời nảy lòng tham?"

Lâm Vị Quang đâu có ngờ anh sẽ nhắc đến chuyện này, nghẹn lời, tựa như đang rất hối hận vì tự dưng nhắc chuyện tâm sự, do dự không biết có nên nói cho anh không.

Một hồi sau, não cô linh động, bắt đầu cò kè mặc cả: "Chúng ta một hỏi một đáp đi."

Câu

này của cô có chút trẻ con, Trình Tĩnh Sâm khẽ cười thành tiếng, song vẫn đồng ý: "Được, muốn biết gì?"

Lâm Vị Quang ồ, nhớ đến lần ở trong công ty anh gặp lại anh, nhìn thấy món đồ chơi kia: "Con gấu nhỏ trang trí đó, anh để đấy bao lâu rồi?"

Là câu hỏi trong dự kiến, Trình Tĩnh Sâm nghe xong cũng chẳng bất ngờ, như là suy tư đánh giá cô một lượt, mới chầm chậm lên tiếng: "Em đi bao lâu, anh để bấy lâu."

Nghe vậy, khóe môi Lâm Vị Quang cong lên, tâm trạng cũng vui hẳn, nhưng ngay sau đó, bỗng bừng tỉnh nhận ra, cứ thấy bực bội.

"Không đúng mà, lúc trước chắc chắn em đã đặt nó ở căn nhà bên Luân Đôn, dù anh có giữ lại thì cũng là ở nước ngoài, sao đột nhiên nó lại xuất hiện trong văn phòng anh ở thành phố A...." Cô nghi hoặc nói ra điểm đáng ngờ.

Trình Tĩnh Sâm chỉ bình tĩnh nhìn cô, không tỏ thái độ gì. Nhưng rất nhanh, Lâm Vị Quang đã bất chợt hiểu ra, có suy đoán căn bản, cô gấp gáp hỏi anh: "Có phải anh cố ý đặt ở đó không?"

"Chỉ thử thôi." Thấy cô đoán ra được chân tướng, Trình Tĩnh Sâm cũng không giấu giếm thêm, thản nhiên thừa nhận, "Anh cũng không ngờ, em thật sự sẽ đến phòng anh, đây là trùng hợp."

Lâm Vị Quang có chút buồn cười, nhớ lại lúc đó người này không có dáng vẻ sẽ nói chuyện đàng hoàng thì lại tức mình, không khỏi hỏi anh: "Càng già càng ra vẻ, còn chơi chiêu này nữa."

Trình Tĩnh Sâm vẫn bao dung cho sự kiêu ngạo này của cô, bèn nhường cô, không so đo vấn đề này nữa, không nặng không nhẹ siết eo cô lại.

Cô vô tội chớp mắt, lại nghe thấy anh nói: "Trả lời rồi, đến phiên em."

Về chuyện hình xăm, cũng không có gì khó nói, chỉ là có chút ngượng ngùng, Lâm Vị Quang châm chước một chập, đáp: "Đã định từ lâu rồi, bản thảo là em nhờ một người bạn chuyên mỹ thuật vẽ, phải đợi hai tháng lận đấy."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thậm chí còn chọn đúng ngày sinh nhật tuổi 20, chả qua là cảm giác nghi thức thôi." Cô dừng chừng nửa giây, đoạn chêm thêm, "Khi ấy em cảm thấy bản thân không còn là con nhóc mười mấy nữa rồi, hai mươi là giai đoạn mở sang trang mới, em rất rõ lúc ấy em muốn gì."

"Ừm, em muốn quyền muốn thế, còn muốn cả anh." Trình Tĩnh Sâm nhắc lại chuyện xưa, thay cô nhắc lại lời dạo năm xưa, ngữ điệu chêm chọc.

Mặt Lâm Vị Quang nóng lên, tức giận bảo anh câm mồm: "Dù sao bây giờ em đều có được hết."

Trình Tĩnh Sâm chỉ cười không nói, giữa gương mặt đượm sự nhu tình, lòng bàn tay nhè nhẹ vuốt ve sườn eo cô, trên lớp da thịt ấy, là những nét cong phác họa lên chữ viết tắt của tên anh.

Khắc tên người khác lên thân thể mình, thoải mái mà nói thì là một hành động ấu trĩ, nhưng đứng dưới góc nhìn người xem thì lại là một câu chuyện khác, thân là đương sự, lại còn là một chuyện khác nữa.

"Em không sợ sẽ hối hận?" Anh hỏi khẽ.

Lâm Vị Quang nghĩ, đoạn trịnh trọng đưa ra câu trả lời, "Không sợ, cũng sẽ không."

"Thích một người quá mệt mỏi, chỉ một lần thôi là đủ, nói thật, cảm giác này em thật sự không muốn thể nghiệm lần thứ hai." Cô nói, đoạn thở dài, ngữ điệu lại quay về sự nhẹ nhàng ngày thường, "Dù sao kết quả cũng đã tốt rồi, vậy nên nó cũng không quá quan trọng lắm."

Trình Tĩnh Sâm nhìn cô, nương theo luồng sáng tối tăm trong nhà, lặng lẽ phác họa nên ngũ quan gương mặt người con gái ấy, dẫu có quen thuộc nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút xa lạ, đáy lòng nảy sinh ra đôi phần mất mát.

--- Hai năm, sự thay đổi của Lâm Vị Quang là hữu hình, mfa trong quá trình quý giá ấy, anh lại bỏ lỡ, cũng không thể vãn hồi.

Nhiều năm trước khi anh đối mặt với Lâm Vị Quang, chỉ cảm thấy cô vẫn còn là đứa nhóc, có thể cố ý xằng bậy, mà anh thì lại không thể thế, anh muốn cô có một tương lai rộng mở và bằng phẳng, lại quên đi chuyện cô có bằng lòng như thế hay không.

Ví như cô đã nói sau này, cô chỉ muốn yêu thôi, nhưng anh lại trao thêm thứ càng nặng nề hơn.

Trình Tĩnh Sâm nghĩ, hỏi có tiếc nuối hay không, thú thật là có.

Họ đi đường vòng quá nhiều, và rồi dường như lại bỏ lỡ theo nhiều cách khác nhau, thậm chí suýt chút nữa thôi đã lỡ mất cơ hội tốt nhất của nhau, nhưng may thay, cuối cùng vẫn đi đến cái kết thúc tốt đẹp.

Lâm Vị Quang lại nhìn anh, trong mắt ngập tràn ánh sáng rực rỡ, tựa như hiểu ra suy nghĩ giờ phút này trogn anh, cười thoải mái.

"Hai năm trôi qua chúng ta không có cách nào để bù đắp lại, nhưng chúng ta còn có tương lai thật dài thật dài sau này." Cô nói, "Em đã từng vì sự bất bình đẳng giữa hai chúng ta mà lùi bước, bây giờ em đã nỗ lực như thế, sớm hay muộn gì cũng có thể chân chính trở thành người ngồi ăn cùng mâm với anh."

"Thời gian đều trao cho nhau, quý giá như thế, tại sao lại lãng phí cho hối hận và khó chịu cơ chứ?" Đoạn, cô lại dán sát hơn một chút, chui vào lồng ngực anh, cười mỉm, "Có điều nghĩ đến em còn trẻ, nên quyết định sau này sẽ dành hết cho anh, chú à, anh phải thương phải yêu em đó."

Cảm xúc trong ánh mắt Trình Tĩnh Sâm khó phân biệt, nhìn cô.

Lâm Vị Quang cùng lắm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi đầu, còn trẻ thế, ngọn lửa đẹp đẽ trong mắt vĩnh viễn không bao giờ bị dập tắt, sự hoang dã cố chấp trong xương cốt là tự nhiên và thuần túy.

Mà anh lại không muốn cô mất đi sự thuần túy ấy.

Cô bé của anh không cần phải trải qua bất cứ trắc trở gì, không cần phải đối mặt với mặt trái con người, cô được anh nhặt được trên một đoạn đường ảm đạm đầy khúc khuỷu, từ đó đoạn đường về sau phải sáng ngời.

Anh hy vọng cô mãi mãi giữ được nét tươi sáng và sắc bén ấy, đi ở phía trước anh.

"Được," Anh hôn hôn vầng trán cô, khe khẽ gọi, "Bạn nhỏ."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện