“Đó là đương nhiên rồi.” Sở Trần vỗ vai Sở Tiểu Ngư: “Anh Trần ở đây, Diêm La Vương cũng không muốn được mạng của ngươi… Tiểu tử ngươi giác ngộ rất cao a, vì cứu vớt an toàn tính mạng của quần chúng nhân dân, không tiếc mạo hiềm, suýt nữa thật đúng là liên lụy mạng sống của mình.”
Sở Tiểu Ngư có chút ngượng ngùng: “Em lúc ấy sơ suất.”
“Cũng không biết là sơ suất, hay là sắc đẹp trước mắt, có chút nhiệt huyết sôi trào, liều lĩnh.” Sở Trần không quên trêu chọc Sỏ’ Tiểu Ngư anh hùng cứu mỹ nhân.
Nói đến chuyện này, Sở Tiếu Ngư lập tức lấy lại tinh thần: “Anh Trần, cô gái người Miêu đêm qua em cứu, còn thật sự là một mỹ nhân, qua vài nám nữa, tuyệt đối là bông hóa của mười vạn đại sơn. ”
Ánh mắt mấy người trong phòng mang theo vài phần quái dị nhìn Sở Tiểu Ngư.
Mặt Miêu Y Y đỏ lên, đêm qua thiếu niên anh hùng liều lĩnh xông lên cứu cô…sao lại ba hoa như vậy.
Điều này sẽ làm đảo lộn hình ảnh anh hùng trong lòng cô.
Có điều, cũng rất đáng yêu a.
“Buổi tối tia sáng trên núi tối như vậy, ngươi xác định nhìn rõ sao?” Sở Trần quyết định để cho Sở Tiếu Ngư chết đến cùng.
“Hắc, anh Trần, em ờ kinh thành được xưng là Tiểu Bạch Long trong quán đêm, có tối đến đâu đều có thể liếc mắt một cái nhận ra chất lượng mỹ nữ, hơn nữa, thôn Hồng Miếu lớn như vậy, hơn nữa còn rút đi không ít người, trong số những người ở lại, cô gái tên là Miêu Y Y kia…” Nói xong, Sở Tiểu Ngư nhận thấy có gì đó không thích hợp, đột nhiên nghiêng mặt nhìn qua, Miêu Y Y một thân trang sức độc đáo cùa người Miêu, sắc mặt đỏ bừng, hận không thể chui vào khe hở.
Anh hùng, khiêm tốn