Bên ngoài phòng.
Vương Tái Tiên báo cáo tình hình cụ thể với Sờ Trần, việc xử lý kiến độc biến dị, vô cùng cắp bách.
“Có cần phải để cho người còn lại trong thôn Hồng Miếu bắt buộc đều sơ tán không?” Lôi Sĩ Dục trầm giọng nói: “Đêm qua, phạm vi hoạt động của đàn kiến độc biến dị lại bắt đầu khuếch tán, tôi lo lắng, đàn kiến độc biến dị rất nhanh sẽ đến thôn Hồng Miếu.”
“Đúng rồi, trong thôn Hồng Miếu còn có hơn mười người bị thương, bọn họ cũng bị kiến độc biến dị cắn, nhưng mà, thương thế không có trí mạng, chẳng qua, miệng vết thương của bọn họ đều phát mủ.” Vương Tái Tiên mở miệng.
“Kiều trưởng lâo, những người bị thương này giao cho ngài.” Sở Trần phân phó.
Kiều Thương Sinh gật đầu.
“Tái Tiên, anh dẫn đường đi.” Sở’ Trần nói, nếu đã tới, trước tiên đương nhiên là phải đi biết một chút kiến độc biến dị đáng sợ: “Tôi muốn đi xem tình hình cụ thể cùa kiến độc
biến dị.
Điềm này Vương Tái Tiên cũng không bất ngờ, Sở Trần tới, khẳng định sẽ chủ động đi tìm kiến độc biến dị.
Trước khi xuất phát, Sở Trần đưa cho Vương Tái Tiên một tấm bùa: “Mang nó bên người, phòng ngừa ngộ nhỡ. ”
Lồi Sĩ Dục ở một bên nhìn thấy một màn này, không khỏi sửng sốt.
Nếu như không phải vừa mới xuất hiện thời điểm trị liệu cho Tiểu Ngư Nhi biếu hiện ra thực lực cường đại, hắn đều nhịn không được muốn mỏ’ miệng nghi ngờ.
Điều này cũng quá mê tín.
Vào núi tìm kiến độc, còn phải đeo bùa.
“Đây là bùa xua đuổi.” Sở Trần nói: “Có nỏ, cho dù anh đi vào trong đống kiến độc biến dị, cũng sẽ không cỏ một con kiến độc biến dị dám đến gần anh.”
Lôi Sĩ Dục cũng cùng nhau vào núi, hắn từ chối bùa của Sở Trần.
Sở Trần nói bùa xua đuổi, Lồi Sĩ Dục cũng không tin tưởng
nhiều. Hắn tuy rằng cũng đến từ Cúc đặc chiến, nhưng Lôi Sĩ Dục không phải võ giả, càng không biết thủ đoạn về Kỳ Môn.
Sờ Trần nhìn hắn một cái, ngược lại cũng không miễn cường.
Bốn người lập tức xuất phát.
Hai ngôi làng cách nhau không quá năm km, đi bộ đường núi qua cũng rất nhanh.
“Phía trước chính là bờ sông phát hiện Miêu Y Y ngày hôm qua.” Vương Tái Tiên trầm giọng mở miệng, chỉ vào xa xa: “Mọi người nhìn bộ xương bò bên kia, vết máu vẫn còn, chúng ta sắp tiến vào phạm vi hoạt động của kiến độc biến dị rồi.”
Lôi Sĩ Dục trong lòng không khỏi cáng thẳng.
Mấy ngày nay, kiến độc biến dị giống như một cơn ác mộng quấn quanh trong đầu hắn.
Hít sâu một hơi, Lôi Sĩ Dục cố gắng ổn định tinh thần, đi về phía trước.
Tiếng nước sồng truyền đến.
“Mọi người nhìn…” Lôi Sĩ Dục đột nhiên kinh hô, chỉ vào cách đó không xa, dưới một gốc cây, có một xác động vật, phía trên bò đầy kiến độc biến dị.
“Lại ờ khắp mọi nơi có thể nhìn thấy.” Sờ Trần đi qua.
Đồng tử Lôi