*Chương có nội dung hình ảnh
Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đồng thời biến sắc.
Vẻ mặt của Hoàng Giang Hồngtrầm xuống.
Nếu những mảnh xương gãy không được nối liền, đồng nghĩa với việc Hoàng Ngọc Hằng sẽ không bao giờ đứng dậy được.
Giọng nói của Sở Trần đột nhiên nổ lên trong đầu mọi người!
“Làm sao có thể không nối được?”
Hoàng Vũ lo lắng, đi tới, vội vàng nói: “Bác sĩ, chỉ là gãy xương, tại sao không nối được?”
“Đúng vậy, Sở Trần không dùng bất kỳ dụng cụ sắc nhọn nào để làm gãy chân Ngọc Hằng,tại sao lại không thể nối xương được?”
Hoàng Ngọc Trân chấn thanh nói, “Trình độ nối xương của ngoại khoa bệnh viện các ngươi lại thấp như vậy sao?”
Vừa nói xong, thần sắc bác sĩ
trầm xuống.
Liếc nhìn Hoàng Ngọc Trân, nghĩ đến thân phận của đối phương, trong lòng chỉ có thể đè nén bất mãn nói: “Về phẫu thuật ghép xương, trong toàn bộ bệnh viện ỞThiền Thành, không đâu có thể so sánh được với chúng ta.”
Trong lòng của Hoàng Giang Hồng càng thêm trầm xuống.
Ngồi xe lăn suốt đời.
Sở Trầngiống như âm hồn, cứ quanh quẩn trong đầuHoàng Giang Hồng.
“Mặc kệ trả giá thế nào, cũng phải chữa khỏi cho Ngọc Hằng.”
Hoàng Giang Hồng hít một hơi thật sâu,cố gắng để tĩnh tâm lại.
Lúc này, Hoàng Giang Hồng không khỏi có cảm giác bất an trong lòng.
Ông sự rằng Hoàng Ngọc Hằng sẽ cứ như thế này cả đời.