*Chương có nội dung hình ảnh
“Nếu đơn giản chỉ là gãy chân thì không đến nỗi khiến cả bệnh viện chúng tôi bó tay toàn tập như
A f
vậy.
Viện trưởng nói tiếp, “Tổn thương của thiếu gia, thực sự là, có chút….tà môn.”
Quỷ dị! Tà mônlHoàng Giang Hồngtrong lòng không khỏi chấn động.
Ông và Mạc Nhàn đã là bạn tốt của nhau trong nhiều năm, cho nên hiểu rõ rất nhiều điều mà người bình thường không thể chạm tới.
Mạc Nhàn đã từng dặn đi dặn lại ôngtuyệt đối không được làm kẻ thù của Sở Trần.
Điều này nói rõMạc Nhàn và Sở Trần là cùng một loại người.
Hoàng Giang Hồng suy nghĩ một
lúc, sau đó nói: “Viện trưởng, ngài sắp xếp cho Ngọc Hằng nhập viện trước, chú ý tình huống của nó.”
Hoàng Giang Hồngquay trở lại, ánh mắt rơi vào Diệp Yên, một lúc sau mới nói, “Chân của Ngọc Hằng, chỉ sợ phải nhờ vào cao nhân của Thanh Dương Phái tương trự.”
Diệp Yên gật đầu.
Cô cũng mơ hồ đoán được chân của Ngọc Hằng không có cách nào nối được, đây là thủ đoạn của Kỳ Môn.
“Bàng môn tà đạo!”
Diệp Yên nghiến răng, “Sư tôn nhất định sẽ không bỏ qua cho
hắn.”
Diệp Yên đi sang một bên, lấy điện thoại ra.
Phòng khách Tống Gia.
Lúc Sở Trần từ phòng vệ sinh đi ra, không ngờ trong phòng khách lại có thêm mấy vị khách.
Một ánh mắt nhìn