*Chương có nội dung hình ảnh
Diệp Thiếu Hoàng cảm thấy bầy trời đêm nayhết sức mỹ lệ.
Tôn Gia.
Phòng làm việc yên tĩnh.
Tôn lão gia ngồi trên ghế bành, sức nặng to lớn của cơ thể ông khiến cả chiếc ghế bành vang ra tiếng kêu cót két.
“Cha.”
Bên cạnh ghế bành của Tôn lão gia, có một người đàn ông trung niên, khuôn mặt và tướng mạo giống hệt Tôn lão gia, nếu Sở Trần nhìn thấy, có thể sẽ kêu lên, hai vị Phật Di Lặc.
Người đàn ông trung niên là Tôn Siêu Lỗi, ánh mắt lúc này hiện lên vẻ nghi hoặc, “Con đã gọi điện cho Tống Thiên Dương đúng như mệnh lệnh của cha, nhưng… tại sao chúng ta lại gây chiến với Hoàng Gia?”
Tôn lão gia nhắm lại và lắc lư chiếc ghế của mình.
Một lát sau.
Tôn lão gia hai mắt chậm rãi mở ra, “Con có biết tổ tiên của Tôn Gia là ai không?”
Tôn Siêu Lỗi giật mình, sau đó nói: “Gia phả ghi chép,tổ tiên là một thầy bói, sống bốn biển là nhà, cuối cùng điđến Thiền Thành, chọn nơi này làm nơi lập nghiệp.”
“Không sai.”
Tôn lão gia tử lạnh nhạt nói, “Sự thực bên trong chuyện này, một thân bản lĩnh của tổ tiên Tôn Gia
chúng tachính là được truyền thừa từ một cái Kỳ Môn, tên là Cửu Huyền Môn.”
Đồng từ Tôn Siêu Lỗi bất giác co rút lại, “Cửu Huyền Môn?”
“Thiên hạ Kỳ Môn, Cửu Huyền vi tôn.”
Tôn lão gia tử nói, “Con cháu của Tôn Gia luôn phải ghi nhớ thân phận của mình chính là Cửu Huyền Môn một mạch. Con không phải lúc nào cũng tò mò, em trai con đã đi đâu sao? Nó đã tiến vào Cửu Huyền Môn và học thủ đoạn của Kỳ Môn, mỗi một
đời Tôn Gia đều sẽ