*Chương có nội dung hình ảnh
Làm thế nào mà thiếu chủ của Cửu Huyền Môn, với thân phận tôn quý và nồi bật như vậy, lại có thể trở thành con rể của Tống Gia?
“Vận khí của Tống Gia thật tốt.”
Tôn Siêu Lỗicảm thán, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Cũng bởi vì một
mình Sở Trần, Tống Gia mới có thực lực thách thức Hoàng Gia!”
Cùng lúc này, vị thiếu chủ của Cửu Huyền Môn màTôn Siêu Lỗiđang hiếu kỳ, lúc này đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách nhỏ của biệt thự vàăn nho.
Tống Nhan đi ra ngoài sau khi tắm xong, liếc nhìn Sở Trần, do dự mấy lần.
Có quá nhiều nghi vấn trong đầu
cô.
Từ lúcMạc Nhàn bị đánh cho đến phản ứng của các gia tộc lớn
ngày hôm nay, cô đã ở bên cạnh Sờ Trần gần như suốt một khoảng thời gian.
Cô hoàn toàn không thấy Sở Trần gọi điện thoại, cũng không đi gặp ai.
Nhưng mà, bắt đầu từ ba chữ xuất hiện trên điện thoại di động của Sở Trầnngày hôm nay, các đồng minh củaTống Gia lần lượt xuất hiện như nấm.
Sở Trầnrốt cuộc đã làm như thế nào?
“Bà xã, ngồi đây.”
Sở Trần vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh cười nói, “Bóc cho anh một quả nho, anh sẽ giải đáp nghi ngờ của em.”
Tống Nhan do dự một chút, bước tới ngồi xuống, “Ninh Gia, Tôn Gia, những gia tộc này vì cái gì lại giúp chúng ta?”
Trên người Tống Nhan vừa mới tắm xong toát ra mùi thơm thoang thoảng, khiến đầu óc Sở Trần không khỏi lắc lư.
Sở Trần đưa chùm nho trong tay cho Tống Nhan.
Tống Nhan nhìn Sở Trần, cô thật sự rất tò mò, cô bóc một quả nho