Khoảnh khắc đổi phương lấy chùy thủ ra, một tia nhân từ cuối cùng trong lỏng Sờ Trần
Lò’i nói vừa dứt, Sở Trầnliền xông lên, đối mặt với loại trạng thái nảy của Ninh Nguyên Thủy, Sờ Trầnđối phó càng dễ dàng hơn, trong nháy măt đánh văng Ninh Nguyên Thủy xuống đát.
Tống Thu định thần lại, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, hơn chục người Tinh La Môn ở phía trước của Bán Sơn Đinh, không một ai trong số họ có thể đứng dậy.
Tống Thu rùng mình nhìn Sờ Trần, “Anh rể, nếu như sau này anh cùng chị ba cãi nhàu, em sẽ đứng về phía anh.”
Sờ Trần,”…” Mạc Vô Ưu nắm chặt Tinh Vân Lệnh trong tay, chuyện xảy ra hôm nay có chút phá vỡ nhận biết của cô, trước khi lên núi, Mạc Vô Ưu nghĩ, hôm nay tại Tây Kiều Sơn, cô chì cần giao chiến một trận với đệ tử của Ninh Nguyên Thủy, sau khi phân định thắng bại, cô liền có thể xuống núi, thật tinh không biết, vậy mà lại phát triển thành cái dạng này.
Nếu không có Sờ Trầnở đây… Mạc Vô ưunghĩ lại cũng sợ hãi một hồi.
“Sở Trần, cám ơn anh.”
Mạc Vô ưu nhìn Sở Trần.
“Tiểu Vô ưu.
khách khí.”
Sở Trần cười nhẹ,trêu chọc một câu, “Đừng quên ta chính lá sư tố cùa em, làm sao có thể trơ mắt nhìn người khác bắt nạt đồ tử đồ tôn của ta.”
Mạc Vô Ưu nhìn Sờ Trần một hồi không nói nên lời, “Anh là chiếm tiệm nghi của tôi.”
Tống Thu trợn to hai mắt, nhln Mạc Vô Ưu, sau đó nhln Sờ Trần, pha trò một câu: “Em đi tim Vitôn tử nói chuyện, hai người cứ thong thá trò chuyện đi.”
Nhìn thấy Tống Thu từng bước đi về phía minh, vẻ mặt của Vi Quang Đào đột nhiên biến đổi, hắn không còn quan tâm đau đớn, giãy giụa rồi bò đi bò lại một hồi, nhưng Tống Thu vẫn đến trước mặt hắn.
“Đi đâu mà vội vã vậy?”
Tống Thu nhìn Vi Quang Đào cười, ‘Không phải vừa rồi ngươi nói, muốn nhin ta cụp đuôi rời khỏi Tây Tiều Sơn sao?”
Tống Thuthuận tay đem cái “đuôi” nhặt được, ném tới trước mặt Vi Quang Đào,”Kẹp lên cái đuôi cùa ngươi, đi thôi.”
Sắc mặt Vi Quang Đào lúc trắng lúc xanh,cơ mật giận đến nỗi không ngừng run rẩy, một lát, Vi Quang Đào kềm chế phẫn nộchi hỏa trong lòng, thanh âm trầm thấp nói nói, “Tiểu Huynh Đệ, ta nhận thua, ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta có thể bồi thưởng cho ngươi.”
“Ta thiếu tiền sao?”
Tống Thu hậo khí nói, ‘Ta không có hứng thú với tiền bạc, tiền bạc đối với ta, không có nghĩa lý gì cà.”
Vi Quang Đào gần như nôn ra một ngụm lão huyết.
Nhìn vẻ non nớt trẽn gương mặt của Tống Thu, liền biết Tống Thutuổi không lớn lám, một thiểu niên hơn mười bảy tuổi,vậy mà hào khi