không nói lời nào, bởi vi ông ta biét rất rõ Vi Quang Đào không dám để minh làm chuyện này.
Ánh mắt Ninh Nguyên Thủy nhln chầm chẳm vào Tống Thu, tiểu tử này tuổi còn trẻ lại có thế nghĩ đến một chiêu này khiến Vi Quang Đào khuất phục, cam nguyện đi thực hiện đổ ước, cũng không đơn giản.
Nhìn thấy Vi Quang Đào run rẩy kẹp cành cây sau mông, Ninh Nguyên Thùy cúi đầu xuống, giở khắc này, uất ức trong lòng tăng lên đến cực điếm, trong đáy mắt hiện lên mỗt tia hận ý.
Mối thù hôm nay, ngày sau tất báo.
“Tiểu Vô Ưu, chúng ta đi thôi.”
Sờ Trần không nhìn Ninh Nguyên Thủy, cùng Mạc Vô Ưu và Tống Thu bước xuống nủi.
Trẽn đường đi, Tống Thu không quên thúc giục Vi Quang Đào tăng tốc độ một chút.
Cuối cùng khi đến chân núi, Vi Quang Đào kéu lên một tiếng đau đớn tột củng, hai mắt tồi sầm, lập tức ngã xuống đất.
“Tự gây nghiệt.”
Trong lỏng Mạc Vố ưu không có nửa điểm thương hại, hôm nay đã nhìn rõ bộ mặt mà trước nay chưa từng thấy qua.
“Anh rể, chúng ta đi đâu bây giờ?” Tống Thu lái xe qua, hỏi một tiếng.
“Bệnh viện đi.”
Sờ Trần nói, “Mặc dù ta đã nói qua điện thoại với Mạc Lão về kết quả cùa trận đấu này, nhưng bày giờ Mạc Lão hẳn đang rất lo lắng cho Tiểu Vô Ưu.”
“Tôi có thể thương lượng một chuyện với anh không?”
Vô Ưu đột nhiên nghiêm túc nhìn Sờ Trần.
Sờ Trầnnghi hoặc: “Có chuyện gi vậy?”
“Khi anh gọi tên tôi, có thể bỏ chừ Tiểu đi không?”
Mạc Vô ưu duỗi thẳng thắt lưng cùa minh, mặc dù bầy giờ so sánh với Sờ Trần vẫn thấp hơn hắn một chút, nhưng đợi trưởng thành thêm ít nửa, tuyệt dối lả mỹ nữ thân dài, eo thon, “Tôi có chỗ nào nhỏ? Tôi đã mười bảy tuổi rồi.”
Sờ Trần nghiên cứu thảo luận sâu về vấn đề náy vởi Mạc Võ ưu nữa, Tống Thu không dám xen vào, cẩn thận lái xe đến bệnh viện.
Mạc Vô ưu đẩy cửa phòng bệnh, bước chân dừng lại, kinh ngạc nhìn vào trong phòng bệnh, “ống nội, sao ông lại ngồi dậy?”
Tinh thần cúa Mạc Nhàn rất tốt, nghe thấy lời này, cười một tiếng, không có trả lời, ngược lại khen Mậc Vô Ưu trước, “Vô Ưu à, con thật sự khiến gia gia xấu hổ, con xứng đáng với Tinh Vân Lệnh mả Sở Trầnđã giao cho, hahaha, gia gia tự hào về con.”
Mạc Nhàn vừa nói, vừa nhìnSỞ Trầnđang đi vào, vẻ mặt càng là hưng phấn, “Sở Trần, cám ơn cậu đã chiếu cố Vô Ưu.”
Sở Trầnmỉm cười, “Mạc Lão khách khí… Kiều trưởng lão.”
Sở Trần đi tới bên cạnh