Mục Tiểu Văn còn chưa bước tới gần nhã gian thì nghe thấy có tiếng con gái truyền ra. Mục Tiểu Văn nghe ngóng một lát thì nhận ra đó là Lan phi.
Nàng len lén nhìn vào thì thấy Lan phi cũng một thân nam trang, trông thực xinh đẹp, vừa có sự dịu dàng đoan trang của nữ tử kinh thành vừa có vài phần anh khí.
Cũng khó tránh nàng ấy lọt vào mắt của Lý Vân Thượng, khí chất không phải loại tầm thường.
Lý Vân Thượng ngồi đối diện với Khinh Phong, trong ấn tượng của Mục Tiểu Văn thì ánh mắt kia hoàn toàn không có giống nhau.
Vừa rồi hắn nói chuyện với Phương Mặc không hề có lãnh ý, còn bây giờ lại có bộ dáng này.. quả thực làm cho Mục Tiểu Văn chấn kinh không nhỏ. Dường như Khinh Phong cũng vừa mới biết Lý Vân Thượng, còn Thanh Y thì đứng ở phía sau… Không gian có vẻ chật chội.
- Đúng là một người đàn bà độc ác, dám đả thương cả Nguyệt Cơ. Nếu như có thể thì công tử nhà ta sớm đã bỏ nàng rồi.
Là Lan phi đang nói chuyện, nàng lại là người phát ngôn thay cho Lý Vân Thượng rồi. Lý Vân Thượng không có nói gì, để mặc cho Lan phi không kiêng nể mà chê bai mổ xẻ Mục Tiểu Văn. Tốt lắm sao, trước mặt bằng hữu mà để cho thê thiếp đề cập tới chuyện bỏ chính thê.. xem ra hắn thật sự là chán ghét nàng đến tận xương mà.
Đáng tiếc là bây giờ nàng sẽ không bị tổn thương nữa, nàng chỉ có tức giận thôi. Dù đó có là người qua đường nói mình như vậy thì Mục Tiểu Văn cũng sẽ giận điên lên.
Bây giờ Mục Tiểu Văn đã ẩn giấu khuôn mặt thật dưới lớp mặt nạ kia, tiếng nói cũng đã thay đổi, không có gì phải sợ nữa. Nàng xiết chặt hai tay, cố nhẫn nại nghe xem nàng ta còn muốn nói cái gì nữa.
Mà cái gì đả thương Nguyệt Cơ? Nguyệt Cơ là ai? Bản thân nàng lúc nào cũng bận rộn, ban ngày thì làm việc, ban đêm về phủ cũng làm việc đầu tắt mặt tối còn lấy thời gian đâu mà đi đả thương Nguyệt Cơ gì đó cơ chứ?
Lần này bị dựng chuyện oan uổng thật sự làm cho Mục Tiểu Văn nhịn không nổi mà. Sự thật thì bây giờ có những chuyện gì là Mộc Tiểu Văn không có làm?
Đúng là có rất nhiều lần bị oan uổng. Mục Tiểu Văn cảm giác da đầu có chút tê dại, mọi chuyện dường như không đơn giản như nàng tưởng.
Phương Mặc liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt ẩn chưa một suy nghĩ sâu xa.
- Bản chất nàng ta vốn độc ác. Ở bên ngoài thì làm cho người ta đau khổ thế mà ngồi trong nhà giam thì làm mặt thản nhiên. Nếu người ta không nói thì liệu có ai biết nàng vốn là tiểu thư khuê phòng? Nàng ta nhẫn nại như thế nhất định là đang âm mưu quỷ kế gì đó.
Ồ, nàng đúng là một Câu Tiễn, một Tư Mã Thiên, một điệp viên 007, và là một gián điệp cao cấp đó! Mục Tiểu Văn nắm tay càng chặt hơn, nàng không nghĩ là sẽ nhẫn nhịn>Nàng là nghĩ muốn yên ổn, muốn thay đổi, thế mà đổi lại là sự đánh giá thế này đây.
Phương Mặc ghé sát tai Mục Tiểu Văn, nói nhỏ, trong giọng nói mang theo khó tin:
- Ngươi từng ngồi nhà giam?
- Nàng xảo quyệt, khiến khắp phủ như có chướng khí vậy, trong phủ không ai không biết. Tất cả mọi người bị ép tới không thở nổi. Ngay cả công tử cũng vì nghĩ tới cục diện chung mà không thể động tới nàng. Thật sự là vừa đáng ghét vừa đáng hận mà.
Ừ, nàng vốn là nữ siêu nhân, là nhà vô địch nữ đó! Mục Tiểu Văn cắn răng.
Thân thể Phương Mặc run rẩy một trận. Mục Tiểu Văn quay đầu lại nhìn, Phương Mặc vừa mới hoàn lại vẻ mặt đồng tình thì lúc này đã nhịn không được mà muốn cười ha hả rồi.
- Tại sao công tử nhà ta lại bị một nữ tử như vậy thích chứ? Chẳng được một điểm gì, cả ngày chỉ biết ghen tuông. Cái loại ánh mắt đó xem ra thật sự là ác tâm mà.
Ừ, được rồi, một điểm quan trọng là nàng không có giống ai đó cả ngày cứ lo trang điểm ẻo lả, lúc nào hai mắt cũng bốc lên hai cái hình trái tim to đùng, lúc nào cũng là nhị điện hạ siêu cấp đẹp trai.. Đúng là đồ mê trai siêu cấp mà!
Tiểu Văn nổi giận.. hậu quả thật nghiêm trọng a!
Giẫm một cái thật mạnh lên chân Phương Mặc hãy đang còn đứng cười ngặt ngẽo nãy giờ, Mục Tiểu Văn vén rèm lên, đi vào trong. Đối mặt với vẻ kinh ngạc của mọi người, khóe miệng nàng nhanh chóng đổi thành một cái cười tươi không chê vào đâu được:
- Hai vị công tử, thật thất lễ. Vừa rồi ở bên ngoài không cẩn thận nên nghe được câu chuyện của các vị, thật sự có chút kính ngưỡng.. Có thể cùng nhau đàm đạo một chút chứ?
Đột ngột xuất hiện một người nhỏ gầy đeo mặt nạ, không khí trong phòng nhất thời phát lạnh. Phương Mặc cũng lập tức theo vào sau, đứng sau lưng Mục Tiểu Văn mà vẽ vẽ ra hiệu gì đó.
Khinh Phong và Thanh Y nhìn qua cũng bắt đầu hiểu được vấn đề. Lý Vân Thượng lặng im uống trà, Thạch Lan thì lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Mục Tiểu Văn. (Lan phi tên thật là Diêu Thạch Lan).
Một lúc lâu sau Lý Vân Thượng mới mở miệng nói một câu:
- Không dám nhận, công tử có việc gì cứ nói, đừng ngại.
Mục Tiểu Văn cũng không thèm để ý ngang nhiên ngồi xuống, đem Thôi Minh Vũ đang lẳng lặng ngồi uống rượu đẩy qua một bên sau đó ngẩng đầu nhìn Thạch Lan, cười tủm tỉm nói:
- Vừa rồi có nghe qua vị công tử này đang nói về một vị nữ tử, không biết là nữ tử kia đã làm gì mà khiến cho công tử tức giận như vậy? Tại hạ cũng từng bị một nữ tử chọc giận, nếu không ngại thì trao đổi một chút kinh nghiệm.
Thạch Lan cười lạnh một tiếng:
- Ngươi thật lớn mật, dám tùy tiện xông vào nhã gian này còn mang mặt nạ, đã vậy lại không báo danh tính. Rốt cuộc là ngươi có mấy cái đầu?
Mục Tiểu Văn chắp tay lại, làm bộ:
- Tại hạ Mục Mộc, Mục trong mục túc, Mộc trong thủy mộc. (mục túc=một loài thực vật, cụ thể là cây lúa đó; thủy mộc=theo quan niệm của bát quái là thủy-nước, mộc-gỗ). Diện mạo xấu xí, sợ đi trên đường bị quan binh bắt nên mới mang mặt nạ. Đầu thì chỉ có một, lá
gan thì không lớn không nhỏ. Tại hạ đối với người mà công tử vừa nói thật sự có hứng thú nên mới không để ý lễ nghi mà xông vào. Mong rằng công tử có thể rộng lòng mà bỏ qua cho.
- Nhưng bổn công tử không có hứng thú. – Thạch Lan hừ lạnh.
- Sao lại không có hứng thú? Không phải vừa rồi công tử đã nói rất hăng say đó sao? Mồm miệng lưu loát, thao thao bất tuyệt, có thể thấy được là công tử có bao nhiêu hận nàng. Nàng kia hẳn là có ba đầu sáu tay rồi, hay là một thứ kim cương không thể động tới?
- Vị công tử này hình như không biết chỗ mà dừng lại, phải vậy không? – Lý Vân Thượng lạnh lùng mở miệng.
Mục Tiểu Văn không thèm để ý tới hắn, tiếp tục nói:
- Công tử có nói là nàng kia âm hiểm khôn lường, theo ta thì đó không phải là âm hiểm mà phải gọi là quá ngu. Nếu như là người giảo hoạt thì sao lại dễ dàng để người ta phát hiện ra được chứ? Còn chuyện làm cho cả phủ rối loạn hay là ô khói chướng khí thì cũng đâu có cần phải đích thân ra tay, chỉ cần thuê tiền bọn người nào đó còn mình thì đứng phía sau điều khiển thì không phải là tốt hơn sao? Ngồi giam lao mà còn ra vẻ thản nhiên, theo ta thấy thì có lẽ vì kẻ làm trượng phu kia quá mức tà ác, đối với một nữ tử kiều nhược mà không có một điểm thương hương tiếc ngọc. Nàng kia nếu không bất tỉnh nhân sự thì cũng là chết tâm và nguyên nhân chính là do trượng phu rất ác tâm, làm cho nàng thất vọng cực điểm rồi…
Giam lao? Bất tỉnh nhân sự? Mọi người có mặt lúc này nghe qua có chút động tâm.
- Nghe công tử nói thì nữ tử kia cực kỳ ngu xuẩn mà cứ khăng khăng yêu thương vị đại nhân công tử này. Mà ngài đây cũng rõ ràng là chán ghét nàng, thật sự muốn bỏ nàng, vậy có gì phải phiền phức chứ. Ngài lấy độc trị độc, tìm một cơ hội nào đó vu cho nàng tội giết người, đồng thời dính dáng tới chuyện chính trị quyền thế, đem nàng biếm làm thiếp. Nếu làm thiếp thê mà vẫn chứng nào tật đó thì lại vu cho nàng tộkết cấu tư tình với một nam tử nào đó, đây xem như là sự sỉ nhục lớn nhất rồi, sau đó trực tiếp bỏ nàng. Bỏ một thiếp thất không gây chú ý như bỏ chính thê, còn không thì chịu một vài lời điều tiếng, có thể đuổi nàng đi mới là chuyện quan trọng nhất.
“Đó, ta giúp ngươi nghĩ ra biện pháp tốt như vậy ngươi nên nhanh nhanh đuổi ta đi; sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông” Mục Tiểu Văn thầm nghĩ.
Lý Vân Thượng chậm rãi buông chén rượu, dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn chăm chú Mục Tiểu Văn:
- Ngươi là ai?
Mục Tiểu Văn thu hồi ngữ khí châm chọc, lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, cố gắng nén lại khí tức rồi tiếp lời:
- Tại hạ thất lễ rồi, công tử thứ tội. Tại hạ từng có một vị hồng nhan tri kỉ, đối với vị nữ tử mà công tử nói đây có vài phần giống nhau. Nguyên nhân cũng vì quá yêu thành si mê, cuối cùng không biết phân biệt, không biết điểm dừng. Tâm trạng tại hạ bị đả thương nên khó tránh khỏi có chút thiên vị, lời nói nhiều chỗ đắc tội, mong rằng công tử thứ lỗi. Nhưng sau này mỗi khi nghĩ lại thì thấy vị nam tử kia quả thật không có thương nàng, nhưng nếu có một tia thương tiếc thì nàng cũng không tới mức hương tiêu ngọc vẫn. (đồng nghĩa với cái chết đầy tiếc nuối đó ạ..)
Có trời mới biết được nàng bình tâm tĩnh khí nói chuyện với Lý Vân Thượng như thế này có bao nhiêu khó khăn.
- Nàng đã chết? – ngữ khí Lý Vân Thượng vẫn là thản nhiên, không hề thấy một gợn sóng.
- Đúng vậy! – Mộc Tiểu Văn rơi xuống vách núi còn có thể sống sao?
Mục Tiểu Văn lại làm mặt nghiêm túc nói tiếp:
- Kỳ thật có một số việc không như tưởng tượng của công tử được. Có đôi khi công tử chỉ vì cố chấp với những ấn tượng không tốt, coi đó là lẽ tất nhiên mà nghi oan cho người tốt. – đúng là có thể gỡ bỏ được hiểu lầm, nếu như Lý Vân Thượng đồng ý nghe nàng giải thích thì có lẽ mọi chuyện đã có thể thay đổi theo một chiều hướng tốt hơn.
Lý Vân Thượng trầm mặc không nói, nhất thời tâm trạng có chút nặng nề.
- Tại hạ vốn là tiểu nhị trong quán này, có nhiều chỗ đã mạo phạm, mong rằng các vị lượng thứ cho. Cáo lui! – Mục Tiểu Văn lại chấp tay là lễ, đứng lên chậm rãi lui ra ngoài.
Vừa mới bước ra ngoài cửa, nàng không khỏi giật mình. Đây chính là lần đầu tiên nàng đối diện nói chuyện với Lý Vân Thượng.
Mặc dù không có giải quyết được cái gì nhưng tâm tình cũng tốt lên được chút chút. Giống như, trước mắt nàng đột nhiên đổ nắng sáng rỡ lên vậy.Phương Mặc đi ra theo, như nghĩ tới cái gì đó mà tự tiếu phi tiếu nói:
- Lần mỉm cười đầu tiên!
Mục Tiểu Văn sửng sốt, vẻ tươi cười trên mặt vẫn được duy trì. Nàng nhớ tới kế hoạch ba lần mỉm cười của hắn mà không tự chủ nở một nụ cười thật tươi trên môi:
- Được rồi, cứ tính đây là nụ cười đầu tiên đi.