Sau đó nàng còn phải giải thích một trận với Khinh Phong. Nàng nói mình từng có quen với một vị bằng hữu của Lý Vân Thượng, và nàng đã giúp đỡ vị bằng hữu này hết giận cho nên không muốn Lý Vân Thượng nhận ra nên mới đeo mặt nạ.
Khinh Phong mặc dù không ngây thơ tới mức tin tưởng vào cái lý do kia nhưng theo thói quen vẫn nở một nụ cười sủng nịnh, hắn đứng về phía nàng.
Nàng không có nói rõ cho Thôi Minh Vũ về chuyện vừa rồi nhưng hắn hiển nhiên cũng biết. Biết thì biết, hắn có thể bắt bớ nàng sao?
Tửu lâu này không biết có ma lực gì mà hấp dẫn đông đảo quý công tử. Lý Vân Thượng cũng là khách quen, lần nào cũng mang theo Thạch Lan bên người. Phương Mặc, Thôi Minh Vũ đối với Thạch Lan cũng coi như là quen biết, dĩ nhiên là biết nng là nữ tử vì trước kia có gặp mặt thường xuyên. Mục Tiểu Văn có điểm không hiểu là tại sao nữ nhân sau khi kết hôn lại có thể tùy tiện ra ngoài, mà lại tới những chỗ nam nhân tụ tập? Phương Mặc cũng có nói cho nàng biết, Thạch Lan không phải là một nữ tử bình thường, nàng vốn là con gái của tướng quân, tính cách ngay thẳng, từ trước đã thường chơi đùa cùng bọn hắn. Hơn nữa, nếu coi nàng là nữ tử bình thường thì cũng có thể mang nàng ra ngoài.
Trong lòng Mục Tiểu Văn chợt có điểm chua xót khó chịu nhưng lập tức cảm giác đó bị xua tan đi.
Thỉnh thoảng Thạch Lan hướng Phương Mặc hỏi thăm Thạch Diêu – muội muội của nàng ta. Mục Tiểu Văn mới sực nhớ ra chính thê của Phương Mặc gọi là Thạch Diêu. Nàng ta cảnh cáo Phương Mặc, nếu như hắn có dũng khí mang Thạch Diêu ra ngoài thì nàng ta nhất định không tha cho hắn. Lúc này, Phương Mặc cảm thấy rất có hứng thú với Mục Tiểu Văn nên cũng không ngần ngại mà gật đầu đồng ý.
Làm tiểu nhị trong tiểu điếm này thì Mục Tiểu Văn cùng Lý Vân Thượng vốn là cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy nên nàng luyện tập thật lâu mới có thể bình tĩnh những lúc ở chung một chỗ với hắn. Lý Vân Thượng vì thấy nàng là bằng hữu của Khinh Phong và Phương Mặc nên cũng không có truy cứu chuyện vô lễ của nàng.
Nói thật, Lý Vân Thượng rất hay cười, ngoại trừ đối với một tên tiểu nhị là nàng thì chưa có cười quá. Đôi mắt của một mỹ nam tử như phát sáng lên, trong veo như nước, ánh mắt thì kiêu ngạo hào khí, mỗi lần cười rộ lên lại càng khiến cho người ta ngất ngây ngơ ngẩn.
Chỉ tiếc… Mục Tiểu Văn không tình nguyện thở dài một tiếng trong lòng rồi lặng lẽ thối lui. Dù chúng sinh có bị khuynh đảo có bị ngây ngẩn thì vĩnh viễn sẽ không có nàng trong số đó.
Dực nhi cũng nhìn thấy Lý Vân Thượng, may mà nàng đang làm việc dưới đại sảnh. Tốt nhất là nên tránh để Lý Vân Thượng nhìn thấy nàng.
….
Khi Dực nhi nói là có một hòn đá ném xuống dưới đáy nhưng không tìm thấy được, Mục Tiểu Văn như ngây người, gấp gáp xin phép với ông chủ rồi cùng Dực nhi vội vã chạy tơi vách núi ở phía tây kin thành.
Xuyên qua một khu rừng cây, cảnh vật hiện lên sáng rực. Đương giữa xuân, hoa cỏ đủ sắc màu đua nở, non mơn mởn làm cho lòng người rung động.
Đột nhiên, hai tròng mắt Mục Tiểu Văn cay cay nóng nóng. Nhớ lại lần đầu tiên tới nơi này, cho dù nàng đã cố gắng hết sức để hòa hợp nhưng cái nhận được chẳng là gì cả.. Nàng cảm giác, nếu nàng có bỏ mạng ở nơi này thì cũng chẳng có ai quan tâm hay thương tiếc.
Cũng từ vách núi này, Mộc Tiểu Văn trở thành hương tiêu ngọc vẫn, không còn tồn tại ở thế giới này nữa. Mục Tiểu Văn cũng phải rời xa ma ma, rời xa thế giới của chính mình.. Tất cả những mối quan hệ, những hy vọng, những khát khao bị chặt đứt.
Nàng vốn là vô tình còn Mộc Tiểu Văn thì nhất nhất tìm tới cái chết. Nếu Mộc Tiểu Văn tìm đến chỗ này vào ban ngày, lúc cỏ xanh màu lá mạ, lúc ánh mặt trời buông cùng gió xuân hây hẩy thổi, lúc những đóa hoa tươi thắm khoe hương.. liệu nàng ấy có do dự khi nhảy xuống không?
Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Mục Tiểu Văn quay lại hỏi:
Dực nhi, từ lúc ta nhảy xuống núi tới lúc các ngươi tìm thấy ta cách nhau bao lâu?
Tiểu thư nhảy xuống vách núi này vào đúng đêm tết nguyên tiêu. Biết được tin, phủ nhị hoàng tử cùng phu nhân và lão gia lập tức phái người đi tìm kiếm. Sáng sớm ngày thứ ba thì tìm thấy tiểu thư. – kể lại chuyện này, giọng nói Dực nhi có chút nghẹn ngào.
Vậy là tìm hai ngày hai đêm?
Vậy thì có tìm khắp vách núi không?
Dạ! – Dực nhi nghi hoặc hỏi. –
Tiểu thư bị mất vật gì sao?
Mục Tiểu Văn lắc đầu. Đã tìm khắp vách núi nhưng không tìm thấy Mộc Tiểu Văn mà tìm thấy nàng, vậy thì… có khả năng Mộc Tiểu Văn cũng đã xuyên qua một thế giới khác rồi. Chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ nàng mới nhớ tới chứ? Nàng vẫn luôn tự lừa dối mình rằng một ngày nào đó sẽ được trở về nhưng bản thân nàng biết rõ khả năng đó không lớn. Hơn nữa, khi nàng trở về với gia đình thì có thể ma ma đã sớm ngã bệnh vì đau lòng rồi.
Giờ phát hiện ra được điểm này, trái tim nàng đột nhiên có chút nhẹ nhõm. Nếu thật sự Mộc Tiểu Văn xuyên qua thời gian, cho dù nàng ấy không có cách nào đối mặt với một thế giới mới mẻ kia, cho dù nàng có biểu hiện quái dị tới mức nào thì cũng không có gì là to tát; nàng ấy có thể vượt qua được. Dù sao..ma ma của nàng cũng được an ủi đôi phần; cũng giống như vợ chồng tể tướng.
Vậy… dưới vách núi có dã thú hay không? – mặc dù không muốn nghĩ tới chuyện này nhưng dù sao nàng vẫn muốn tìm hiểu một chút.
Có. Nghe nói dưới vách núi hoang sơ lắm, trong rừng dã thú hoành hành; trước kia có một gia đình sinh sống ở nơi này đã bị ăn tươi. Mọi người không ai dám đi tới vách núi này, nếu có lỡ chân bước vào thì cũng chỉ biết chờ chết thôi. Lúc phu nhân nghe tin tiểu thư rơi xuống vách núi thì liền hôn mê bất tỉnh.. thật may là tiểu thư phúc lớn mạng lớn nên các cao thủ võ lâm đã tìm thấy tiểu thư ma…
Võ lâm cao thủ? Phu nhân tể tướng ngất xỉu? Thì ra còn có những chuyện này nữa, thế mà nàng không hay biết gì. Nếu vậy… có khả năng Mộc Tiểu Văn bị dã thú ăn thịt rồi. Nghĩ vậy, tâm Mục Tiểu Văn lại trùng hẳn xuống.
Mục Tiểu Văn thở dài một hơi, đồng thời phát hiện Dực nhi lại đang khóc thút thít.
Dực nhi? – Mục Tiểu Văn ngạc nhiên, một bên hỏi một bên đưa tay lên lau nước mắt cho Dực nhi. – Ngươi làm sao vậy? Có phải lại nghĩ tới chuyện trước kia không? Đừng khóc, đừng buồn nữa… không phải ta đang rất khỏe mạnh đứng ở đây sao?
Dực nhi lau lau nước mắt. Dưới lớp y phục nam nhân trông nàng nhỏ gầy, khuôn mặt thanh tú ươn ướt nước mắt. Đối với Mục Tiểu Văn, nàng lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cùng đau lòng.
Tiểu thư, Dực nhi là đang thay người mà đau lòng. Người yêu điện hạ, lại vì ngài ấy mà tự vẫn. Tiểu thư khó khăn lắm mới sống sót trở về, vậy mà ngài ấy nửa điểm cũng không có quý trọng, ngược lại còn để cho tiểu thư chịu nhiều ấm ức, khổ cực hơn. Tại sao trái tim của điện hạ lại tàn nhẫn như vậy chứ? – sực nhớ ra điều gì đó, Dực nhi giương mắt nhìn Mục Tiểu Văn. – Tiểu thư, chi bằng Dực nhi nghĩ ra một cách để tiểu thư và điện hạ ở chung trong phòng. Nếu tiểu thư vì điện hạ mà hoài thai một tiểu hài tử thì nhất định tiểu thư sẽ không phải chịu khổ nữa. Điện hạ vẫn chưa có tiểu hoàng tử, nếu như tiểu thư có tiểu hoàng tử trước thì nhất định ngài ấy sẽ rất vui và lão gia phu nhân cũng phấn khởi vô cùng. – nói xong, vẻ mặt Dực nhi hào hứng sáng chói lên.
Mục Tiểu Văn lùi lại vài bước, dở khóc dở cười. Bảo nàng bò lên giường tên Lý hoàng tử thối kia sao?
Chuyện này…. không có được đâu. – Mục Tiểu Văn bị khó xử, vò đầu bứt tai. Thoáng thấy có người đi tới, nàng vội vàng nói sang chuyện khác. – Có người tới rồi, chúng ta nói chuyện này sau đi. – không để Dực nhi lên tiếng, Mục Tiểu Văn vội vàng rời đi.
Dực nhi ơi Dực nhi, không lên tiếng thì thôi, chứ nếu lên tiếng thì.. toàn nói chuyện nổi da gà không à.